Sau lời tuyên bố hùng hồn của ca ca, toàn thể những người trong phòng đều rơi vào trạng thái chết đứng.
“Con nói lại.” Phụ thân giống như vừa nghe được chuyện lạ nhất trên đời, mày nhướng lên thật cao.
“Con muốn lấy Thu Minh làm thê.”
Mẫu thân cười như hoa nở, vẻ mặt kiểu như `ta biết mà´ nhìn sang nương, sau đó cao giọng hỏi: “Kiệt, chuyện này không thể đem ra đùa. Con chắc chắn rồi chứ? Thật sự muốn lấy Thu Minh làm thê?”
“Vâng, chắc chắn ạ.” Ca ca hạ giọng đầy quyết tâm.
“May quá, muội còn tưởng huynh định tu thành chánh quả, tuổi này còn chưa có vợ con, thì ra là không tìm được người tâm đầu ý hợp thôi.” Tỷ tỷ khéo léo chêm thêm một câu, nhắc nhở mọi người ca ca đã sắp sang sinh nhật thứ hai mươi rồi.
“Thu Minh cô nương, chuyện này cô nương nguyện ý chứ?” Phụ thân cũng vui vẻ trước tin tốt của trưởng tử, nhưng vẫn nghiêm mặt quay sang hỏi Thu Minh.
Thu Minh hơi bất ngờ vì mọi người chấp nhận dễ dàng như vậy, nàng cắn môi, cúi người:
“Tướng quân thân phận cao quý, Thu Minh làm sao dám sánh cùng.”
Ta vội vàng lên tiếng: “Nàng không chịu gả cho ca ca, sợ rằng huynh ấy ế mất. Đâu có ai ở đây quan tâm đến mấy việc nhỏ nhặt đó.”
“Thu Minh cô nương đừng nói như vậy. Cô nương chịu gả cho Kiệt, ta thấy đúng là long phượng song toàn, trai tài gái sắc, phu thê cần gì quan trọng địa vị hay xuất thân, chỉ cần yêu thương nhau là tốt rồi.” Nương cầm tay mẫu thân, dịu dàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-vien-tuong-ngo/354366/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.