Chuyển ngữ ♥ Bảo Trân
Beta ♥ Nhã Vy
Một buổi sáng yên tĩnh, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, trong một con ngõ nhỏ, một hồi gào khóc thảm thiết truyền đến.
Trên phố xá, người người vốn vây quanh Cửu Tiêu xem náo nhiệt, sau tường rào lấp kín, bốn người bị đánh bỗng nhiên bay lên trời rồi rớt xuống mặt đất, rồi lại văng lên trời, sau đó lại rớt xuống mặt đất. Cảnh tượng oai phong tráng lệ, làm người ta sợ hãi thán phục không thôi.
Độ khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ sau, trong ngõ nhỏ, bốn người kia nằm trên mặt đất đã bị đánh cho nhìn không ra hình người.
Con khỉ gầy che phần thân dưới của mình, đau đến mức nước mắt rơi như mưa. Thật hèn hạ, lại đánh vào chỗ yếu nhất trên người hắn. Con khỉ gầy trước sau đều không thể hiểu nổi: “Tại sao, tại sao lại đối đãi với chúng ta như thế?”
Đào Yêu nhàn nhạt trả lời: “Bởi vì các ngươi đả thương bằng hữu của ta.”
Vết Sẹo Lớn càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng “Òa” một tiếng khóc lên: “Ta không cố ý chém hắn, ai biết hắn lại không tránh chớ? Thật là quá đáng, chúng ta do thiếu tiền nên mới cầm năm trăm lượng thôi mà, có cần thiết đánh đau như vậy không?”
Đào Yêu nghi ngờ: “Cái gì năm trăm lượng?”
Sợ bị lộ tẩy, Mộ Dung Dật Phong vội nói: “Đào Yêu, được rồi, ta không có chuyện gì, mấy người các ngươi đi nhanh đi!”
Nghe vậy, bốn kẻ xui xẻo kia liền vội vàng dìu nhau khập khễnh rời đi.
“Mộ Dung, không sao chứ?” Đào Yêu hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao-yeu-ky/1777891/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.