Động hồ.
Tiêu Thần khoanh chân ngồi ở trên tảng đá bên cạnh hồ, hô hấp ổn định, ai măt khép hờ, sắc mặt hờ hững.
Tu sĩ Mộc gia bên cạnh hồ, ánh mắt sau khi dừng trên người Tiểu Thần, lộ vẻ kính sợ, tự giác tránh ra xa, không dám mảnh may quấy rầy. Dần dần, trong khu vực này vết chân càng ít đi, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Nhưng vào thời khắc này, trên mặt nước đột nhiên vang lên một tiếng "Ào" nhỏ, lập tức độn quang chớp lên, một thân ảnh xuất hiện bên trên tảng đá.
Tiêu Thần chậm rãi giương mắt nhìn, trên mặt không có chút ngạc nhiên nào, thản nhiên nói:
- Đạo hữu đến muộn
Thẩm ngự nghe vậy mỉm cười nói:
- Trước khi đi phải xử lý một tu sĩ của Mộc gia, chậm trễ một chút, bất quá sau đó lại không có trở ngại nào.
- Toái tâm linh, đạo hữu đã từng luyện chế thành công?
Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, cũng không dây dưa, trực tiếp hỏi.
Thẩm Ngử cười nhẹ, đưa tay đến túi trữ vật vỗ nhẹ, xuất ra một linh đan màu bạc, nói:
- Đạo hữu chỉ cần đem vật này kích thích, có thể che giấu được ấn ký dao động, chạy ra ngoài ba trăm dặm, Mộc lão quỷ sẽ không thể cảm ứng được tung tích của ngươi.
Tiêu Thần nhìn Toái Tâm Linh trong tay người này, hơi trầm ngâm, nói:
- Nếu có thể, tại hạ muốn lấy một viên khác với viên trong tay đạo hữu, không biết đạo hữu có đồng ý hay không?
Thâm Ngự nghe vậy cười nhẹ, trên mặt không có bất cứ ngạc nhiên nào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dao/1701337/quyen-2-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.