“chạy, mau chạy đi”
“Mùi gì?” Hoắc Tuyên Sơn đi tới hít hà, không ngửi thấy bất kỳ mùi nào.
Vệ Tam đứng tại chỗ vẫn ngửi thấy mùi: “Mùi hôi thối.”
“Chỗ này đã không có ai vào trong thời gian dài, cũng chưa từng có xác chuột này nọ.” Ứng Thành Hà ngẩng đầu nhìn lỗ thông hơi trên trần nhà, “Nhưng chỗ này thì rất dễ có.”
“Không chỉ mùi hôi thối, mà còn...” Vệ Tam dừng một chút, không nói gì nữa.
Hai người bên cạnh cũng phản ứng lại, trong lúc nhất thời phòng số 7 vô cùng yên tĩnh. Cuối cùng vẫn là Ứng Thành Hà mở miệng: “Mặc quần áo bảo hộ và mang mặt nạ cho tốt rồi theo lý không ngửi thấy mùi gì, mặt nạ của cậu bị hỏng à?”
Mặt nạ lọc phân tử cao này sẽ lọc tất cả các phân tử kỳ lạ trong không khí, chỉ để lại các thành phần không khí có lợi cho cơ thể con người, làm bọn họ không ngửi thấy bất kỳ mùi đặc biệt nào dù là hôi thối.
Vệ Tam đưa tay tháo mặt nạ ra ngay và ngửi mùi trong không khí. Hoắc Tuyên Sơn cũng tháo mặt nạ xuống, còn Ứng Thành Hà bên cạnh đã rút mặt nạn của Vệ Tam để kiểm tra, không phát hiện mặt nạ của cô bị hỏng hóc.
Hai người đứng trong không khí độc ngửi một hồi, Vệ Tam xác định: “Là một mùi hỗn hợp giữa hôi thối và thơm, truyền từ trên cao xuống.”
Ứng Thành Hà cũng lấy mặt nạ ra ngửi thử: “ Tôi không ngửi thấy, mùi từ đâu ra ta?”
Ba người không thể tìm thấy một lời giải thích hợp lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dap-noi-ban-sat-di-hoc/1247391/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.