“anh nhanh hay tôi nhanh hơn”
Tại thời điểm này chỉ có ba trường quân sự trong đấu trường rừng mưa nhiệt đới, trong đó trường Đế Quốc đi đầu và đã tiếp cận đầm lầy.
Đầm lầy mênh mông hiện ra một luồng khí chết chóc nặng nề, bốc lên mùi tanh chẳng ngừng. Nhìn từ xa đã thấy cái bục lơ lửng được xây dựng nhân tạo ở giữa, trên đó dựng cờ của mấy trường quân sự.
“Cái này chỉ có thể để Tư Đồ Gia bay qua.” Công Nghi Giác nhìn khoảng cách tới cái bục lơ lửng, “Cần dùng khối năng lượng dự phòng.”
“Phía dưới có tinh thú.” Ứng Tinh Quyết thu hồi cảm giác bao trùm đầm lầy rồi nói từ từ.
Bởi vì môi trường bên này đặc biệt, tinh thú bên trong sống dựa vào đầm lầy, nên dù chúng có lên bờ cũng chả đi được bao xa. Cũng vì vậy mà chúng không bị nấm ham muốn mê hoặc rồi dụ đi theo.
“Chỉ huy chính, tôi qua bây giờ đây.” Tư Đồ Gia mở miệng, “Bay cao một chút thì chắc tránh được đánh dây dưa với tinh thú.”
Ứng Tinh Quyết nhìn khu vực đầm lầy này, cuối cùng đồng ý cho Tư Đồ Gia đi qua. Anh nghiêng đầu nhìn về phía hai người chiến sĩ độc lập khác: “Các cậu canh giữ ở đây, ngăn cản người phía sau.”
“Vâng.”
Tư Đồ Gia mang theo khối năng lượng dự phòng. Trước khi vào đầm lầy, y lái cơ giáp không ngừng bay lên trên, nhưng độ cao lên được chưa tới 30m, y phát hiện tầng không khí phía trên có thêm một lớp dinh dính, cản trở cơ giáp đi lên nữa.
Y lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dap-noi-ban-sat-di-hoc/1247562/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.