“còn có một người thuộc Quân Độc Lập”
Một trong những thứ mà con người giỏi nhất chính là lãng quên, ngày dần trôi và dường như Liên bang đã lấy lại bình tĩnh. Đầu nguồn của sương bọ đen đã bị phá hủy, quân khu đang quét sạch những người bị nhiễm bệnh, tinh thú cũng nằm ngoài phòng tuyến bảo vệ, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.
Không tìm được gì trong trận đấu cực lạnh, toàn bộ quân nhân đã quay về nhận mệnh lệnh khác, lãnh đạo Quân khu 1 cũng sớm thoát khỏi sự tự giam cầm, một lần nữa điều khiển cục diện.
“Vất vả rồi, thân thể tốt hơn chưa?” Cơ Nguyên Đức ngồi ở trước bàn làm việc nói với Ứng Tinh Quyết, “Chuyện của Vệ Tam... chẳng ai ngờ được, cháu đừng nên tự trách mình.”
Ngoại trừ bốn người của trường Damocles còn có một Tông Chính Việt Nhân biết được phân nửa, những người khác đều cho rằng Vệ Tam đã tự nổ và chết chung với sương bọ đen.
“Mặt khác, bây giờ Liên bang đang trong giai đoạn tái thiết, cháu và Sơ Vũ ở lại Quân khu 1 để hỗ trợ.” Cơ Nguyên Đức thở dài, “Qua vài ngày, có thể những người ở Quân khu 13 sẽ đến để lấy huân chương cho Vệ Tam. Đáng tiếc, đứa nhỏ Vệ Tam đó có thực lực cường hãn, ban đầu còn là sự giúp đỡ lớn cho Liên bang.”
Cơ Sơ Vũ nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, trong khoảng thời gian này cậu ta và mấy người khác của trường Đế Quốc vẫn ở lại trường học vì duy trì trật tự lúc kiểm tra người bị nhiễm bệnh, ngay cả cậu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dap-noi-ban-sat-di-hoc/498621/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.