Từ Manh buồn rầu thay cô, sau khi giúp cô mắng chửi một trận, cô ấy tức giận quay sang nhìn Tô Hiểu.
“Cậu nói thật cho tớ biết đi, rốt cuộc là chuyện gì? Tớ không tin cậu là kiểu người đó.”
Từ Manh chỉ vào con gấu to đùng trên giường và hỏi: “Còn nữa, con gấu này ai tặng?”
Tô Hiểu ngồi trên ghế, mặt đầy buồn bã nhìn cô ấy, thầm nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào.
Bỗng dưng Từ Manh nghĩ đến gì đó, lập tức chạy tới túm lấy vai cô: “Không lẽ là quà Trung thu mẹ cậu tặng cho? Ôi trời, làm sao đây, con nhỏ giả nai Tiêu Dung mà biết thì còn không mắng chết cậu à!”
Vẻ mặt Tô Hiểu cứng ngắc.
Từ Manh thấy vậy thì tự coi như mình đã đoán đúng.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Tương Vân ngồi xe Mercedes đến trước cửa ký túc xá của Tô Hiểu.
Sau khi bà ta gọi điện cho Tô Hiểu, hai mẹ con đứng ở con đường rợp bóng cây gần sân vận động để nói chuyện.
Tô Hiểu cụp mắt, cũng không nhìn bà ta, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Lưu Tương Vân nhìn con gái xinh xắn, trong lòng vừa đau đớn vừa nôn nóng.
“Hiểu Hiểu, mẹ hỏi con, sợi dây chuyền kia của con ở đâu ra?”
“Không liên quan đến mẹ!”
Lưu Tương Vân nghe vậy thì thật sự cho rằng Tô Hiểu đã bám được đại gia.
“Con nhóc ngốc nghếch này, con tìm đàn ông ở bên ngoài thật đấy à?”
Tô Hiểu ngẩng đầu nhìn bà ta rồi cười khẩy.
“Con đã đủ hai mươi mốt tuổi rồi...” Nói xong, cô nhìn chằm chằm gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-de-an-hon-hi-van/2855102/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.