Thời khắc mấu chốt bị đánh gãy, Giang Lăng Lục thiếu chút nữa liền văng lời thô tục, còn kém một chút…… Còn kém một chút, nàng cũng sắp đem đầu gỗ nắm trong tay!
Kết quả…… Đồ Kiều Kiều! Nàng là nữ nhân rất đáng ghét!
Cánh của bị đá văng trong nháy mắt, Thạch Hạo Nhiên lập tức nắm lấy chăn bồn phủ lên người mình và Giang Lăng Lục, cánh tay vững vàng giữ chặt, đem nàng ôm vào lòng.
Hắn bình tĩnh mặt, không hờn giận nhìn về phía em gái.“Kiều Kiều, quy tắc của em như vậy sao?” Ngay cả gõ cửa cũng không, tự đá văng cửa xông vào giống như tên lưu manh vậy?
Nhìn đến anh trai trở mặt, Đồ Kiều Kiều cố kìm nén tức giận xuống dưới, nàng lùi lại, mỉm cười lấy lòng. “Anh, không phải, em chỉ là tức giận……” Nói còn chưa dứt lời, liền nhìn đến trên mặt Giang Lăng Lục tươi cười, nàng lập tức trừng đi qua.
“Giang Lăng Lục, mau rời khỏi anh của tôi đi!”
“Kiều Kiều!” Thạch Hạo Nhiên không hờn giận nhíu mày.
“Mặc kệ!” Đồ Kiều Kiều hai tay chống nạnh,“Tôi cho các cô ba phút đem quần áo mặc vào.” Nói xong, nàng dùng sức đóng cửa lại.
“Nha đầu kia, đều đã có chồng rồi mà tính cách vẫn như vậy!” Thạch Hạo Nhiên lắc đầu.
Giang Lăng Lục mới không để ý tới nàng, Kiều Kiều vừa đi ra, nàng lập tức truy vấn.“Này, cô vừa rồi nói còn chưa hết.”
“Tôi……”
“Này! Còn hai phút nữa!” Ván cửa bị dùng sức đá mạnh hai cái.
Đồ — Kiều — Kiều!
Giang Lăng Lục nghiến răng nghiến lợi, Thạch Hạo Nhiên đẩy nàng ra, nhặt lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-go-em-nghi-em-yeu-anh-roi/465262/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.