Ban đầu Thạch Hạo Nhiên còn chưa hiểu vì sao em gái lại mời Hắc Xuyên Tĩnh dẫn người của đạo quán đến, nhưng đến giờ anh đã sáng tỏ nguyên nhân. Trao đổi võ thuật chỉ là cái cớ, Hắc Xuyên Tĩnh mới là vấn đề chính.
“Em gái, không phải anh đã nói em đừng xen vào rồi sao?” Bước vào văn phòng trưởng trấn, Thạch Hạo Nhiên rất bất đắc dĩ nhìn Đồ Kiều Kiều.
“Cái gì ạ?” Đồ Kiều Kiều nháy đôi mắt đẹp, vẻ mặt rất là vô tội.
Nhưng Thạch Hạo Nhiên không bị bộ dáng này của cô lừa, đối với tính tình em gái của chính mình anh hiểu rất rõ.“Đừng giả ngu, em biết anh đang nói gì.”
Đồ Kiều Kiều cũng biết không giả vờ trước mặt anh trai được, buông bút trên tay, cô mỉm cười với anh.“Em thấy Tiểu Tĩnh cũng được lắm, cá tính hoạt bát, cử chỉ khéo léo, người lại xinh đẹp, quan trọng là — cô ấy thích anh.” Anh cô có một đối tượng phù hợp như vậy, anh lại tốt như vậy, là bà Giang kia không biết thưởng thức.
Thạch Hạo Nhiên khẽ thở dài.“Em không nên tạo hy vọng cho Tiểu Tĩnh, còn bắt cô ấy lặn lội từ Nhật Bản đến Đài Loan.” Anh biết tâm ý của em gái, nhưng không đồng ý với cách làm của cô.
Mấy ngày nay Hắc Xuyên Tĩnh đều dính chặt bên người anh, nói thế nào cô cũng lẽo đẽo theo phía sau, kết quả khiến cả trấn hiểu lầm, nghĩ anh sắp có chuyện tốt.
Anh mở miệng phủ nhận, cũng không có người tin, họ chỉ nói là anh thẹn thùng, ngại phải thừa nhận, Hắc Xuyên Tĩnh cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-go-em-nghi-em-yeu-anh-roi/465270/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.