Editor: trabuoicugung
Beta: d1IIII12
---
Chương 4: Úc Khê nghĩ thầm: Là yêu tinh
Bóng tối khiến sự hoảng sợ trong lòng Úc Khê ngày càng lớn, nó giống như một cơn thủy triều, một đám rêu xanh, hay màn sương mù ngập trời nơi phương Bắc, ào đến ăn tươi nuốt sống góc nhỏ vốn đang bình an của nàng.
Nàng nhớ đến lúc mình còn nhỏ, mẹ nàng đã rời đi trong đêm tối và không bao giờ trở về.
Sự sợ hãi khiến đầu ngón tay của Úc Khê tê dại, nàng há miệng thở dốc như một con cá đang hấp hối, nhưng lại chẳng thể phát ra chút âm thanh nào.
Nàng cũng không biết là vì sợ hãi nên mới không thể phát ra tiếng, hay là vì sự quật cường không cho phép nàng mở miệng cầu cứu Giang Y, nếu Giang Y đã quên nàng thì cứ để cô khóa cửa và rời đi cũng được.
Dù sao trong thế giới đầy màu sắc của Giang Y, nàng chỉ là một đứa trẻ qua đường mà thôi.
Úc Khê lặng người, tay nắm chặt cây bút, dù cho cán bút đè vào tay nàng làm cho vết chai ở ngón giữa cộm đến phát đau cũng không bỏ ra.
Nàng đang muốn phân thắng bại với Giang Y hay đang tự phân thắng bại với bản thân mình, hay là với người mẹ một đi không trở lại mà nàng chưa bao giờ quên được?
Úc Khê nhắm mắt lại, nàng phát hiện bản thân không bị bóng đêm nuốt chửng như trong tưởng tượng, thay vào đó là một chùm sáng thoắt ẩn thoắt hiện, dù cách một mí mắt vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp từ nó.
Úc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-goi-sao-long-nho-nguoi/535856/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.