Thấy Cừu Phi cứ ôm tờ tờ rơi cười một cách b**n th**, ngay cả Phan Lôi cũng chẳng chịu nổi. Gã không phải là Trương Tuyết Ninh — cái người vì bị Cừu Phi nêu đích danh chê hát sai nhịp mà ghi hận. Nhưng tay thì nhanh, tính lại xấu, chộp luôn tờ tờ rơi, xé cái soạt ra thành từng mảnh vụn rồi thẳng tay ném vào thùng rác.
"Ê!" Cừu Phi đang mải nghĩ ngợi, tới khi hoàn hồn lại thì tờ rơi đã nát bươm. "Đệt mẹ! Mày làm cái quái gì thế!"
Phan Lôi vung tay khoác cổ Cừu Phi, dùng nguyên sức trâu lôi xềnh xệch qua bên cạnh, mặc kệ Cừu Phi vùng vẫy phản kháng.
"Làm gì à? Bao giờ thì anh yếu xìu vậy, phải để em ra mặt dạy cho thằng đó một bài học."
Nghe tới chuyện sang gây sự với Lâm Kinh Chập, Cừu Phi bỗng hoá thú, sống chết không chịu. Hắn đột ngột đẩy mạnh Phan Lôi ra, khiến cả hai lộn xộn, áo quần xộc xệch, phanh ngực lộ cả da thịt. May mà đều là đàn ông, lại thuộc dạng "mặt dày" nên chẳng ai thèm bận tâm.
Phan Lôi vẫn còn dang tay giữa không trung, mặt đầy ngạc nhiên, ánh mắt chất vấn.
Cừu Phi cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, đưa tay gãi gãi má, ấp úng: "À... Ờ thì, hàng xóm với nhau, sau này còn phải chạm mặt hoài, không nên làm căng quá."
"Hả?" Phan Lôi cau mày khó hiểu, "Vừa nãy anh đâu có nói thế, sao mới qua đó một chuyến đã đổi giọng?"
Bọn họ từ quê ra, đi làm ăn xa thì không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-ngam-muoi-luu-thuy-thuy/2917765/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.