Từ lúc Thịnh Quần nhận điện thoại, cả người nặng nề. Trương Tuyết Ninh hỏi mấy lần, cậu ta đều ậm ừ bảo không sao.
Tối qua còn ngọt ngào, giờ rõ ràng có chuyện mà giấu cô. Trương Tuyết Ninh nóng tính, sao chịu được bị lạnh nhạt: “Thịnh Quần! Em cố ý không nói đúng không? Hối hận rồi à?”
Thịnh Quần ngẩn ra, nhanh chóng hiểu cô ám chỉ gì. Cô nghĩ cậu không chịu trách nhiệm: “Không phải, chị biết mà, nhà gọi lên chỉ để xin tiền.”
Nghe vậy, Trương Tuyết Ninh nguôi giận. Cô và Thịnh Quần gần gũi vì gia đình hai người giống nhau, đồng cảm, thấu hiểu và chăm sóc lẫn nhau.
“Thế em định làm sao?” Trương Tuyết Ninh không có nhiều tiền, để dành chút ít còn định trả học phí cho Cừu Phi, muốn giúp cũng chẳng được.
Thịnh Quần cười gượng: “Không có tiền thì cho kiểu gì. Bị chửi vài câu, cúp máy, thôi, không sao.”
Mấy câu “chửi” chắc không nhẹ nhàng như cậu nói, nếu không mặt cậu đâu khó coi thế. Trương Tuyết Ninh định an ủi, một chiếc taxi dừng trước tiệm. Cửa mở, một bóng người quen thuộc chào tài xế, xách hành lý bước xuống. Là Phan Lôi.
“Anh Lôi! Về sao không báo trước?” Trương Tuyết Ninh chạy tới. Ngoài hành lý, Phan Lôi còn mang theo đặc sản quê.
Phan Lôi rạng rỡ, đưa túi đồ ăn cho Trương Tuyết Ninh: “Gần thế, báo hay không có sao đâu, cần gì đón. Cừu Phi đâu?”
“Đưa thầy Lâm đi viện.” Trương Tuyết Ninh vừa đáp vừa xách đồ vào phòng sau.
Bệnh viện?
Phan Lôi khựng lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-ngam-muoi-luu-thuy-thuy/2917797/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.