Nhờ Cừu Phi và Phan Lôi ra sức giải thích, lại thêm huyện nhỏ không cấm đốt pháo, và chưa gây hậu quả nghiêm trọng, công an không làm khó.
Trước khi rời đồn, công an dặn: “Sau này cẩn thận, cháy nổ không phải trò đùa.”
Ra khỏi đồn, Cừu Phi và Phan Lôi ngoan như cún, nhìn Lâm Kinh Chập trên xe lăn, chẳng ai dám mở miệng. Đặc biệt Phan Lôi, chẳng còn sức để mỉa mai Lâm Kinh Chập.
“Tôi đi lấy xe.” Cừu Phi phá vỡ im lặng. Xe đỗ ở bãi đối diện, hắn không đi một mình, lôi luôn Phan Lôi, “Thầy Lâm, cậu đợi chút, bọn tôi về ngay.”
Lâm Kinh Chập xua tay, mặt không cảm xúc, chẳng rõ vui buồn, không biết anh nghĩ gì.
Cừu Phi lạnh người, bước về lối đi bộ. Phan Lôi thấy hắn đi thẳng, vội chạy theo.
“Chuyện này không phải lỗi em. Lâu quá không đốt pháo, tháo một dải xong, đầu óc đơ, quăng hết đống còn lại đốt.” Nói tới đây, Phan Lôi còn sợ. May mà Cừu Phi không nhận ám hiệu, không thì với uy lực này, Lâm Kinh Chập tiêu chắc.
Đốt pháo cái mẹ gì, hắn đâu bảo mua pháo!
“Này, anh đừng đi nhanh thế!” Càng nói, Cừu Phi càng bước nhanh. Phan Lôi phải chạy mới theo kịp, “Chẳng phải không sao à? Giận cái gì mà giận?”
Dù không nổ trúng Lâm Kinh Chập, trận này chắc cũng dọa anh sợ, coi như cách khác cũng hiệu quả, cho anh biết họ không dễ chọc. Chọc và là có hậu quả như thế đấy.
Phan Lôi vốn áy náy, ngọt nhạt dỗ Cừu Phi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-ngam-muoi-luu-thuy-thuy/2917800/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.