“Ưm…” Chăn trên giường phồng lên thành một đường cong tròn trịa, tiếng rên như thú bị nhốt vang lên trong căn phòng mờ tối. Chỗ phồng rung rung, rồi đổ sụp, phát ra tiếng hừ hừ bất mãn: “Ôi… Thầy Lâm…”
Một cánh tay Cừu Phi thò ra khỏi chăn, mò mẫm, chỉ chạm vào giường lạnh ngắt, nào có cơ thể rắn chắc của đàn ông. Hắn bật tung chăn, mùi hoa nhài thoang thoảng xộc lên mũi. Ánh nắng ngoài cửa xuyên qua rèm, bóng cây trong tiểu khu in lên. Hắn vội nhìn đồng hồ đầu giường: “Mẹ! Xong rồi! Tàu chạy mất rồi!”
Cừu Phi đang ngái ngủ cũng tỉnh hẳn hơn nửa, hắn nhảy khỏi giường, không thấy Lâm Kinh Chập đâu, tìm khắp trên dưới: “Thầy Lâm? Thầy Lâm! Thầy Lâm…”
Hắn chạy từ phòng ngủ ra phòng khách, giữa chừng nhận ra anh không ở nhà, vali cũng biến mất. Hắn vội quay lại lấy điện thoại, thấy tin nhắn anh gửi: “Bọn em đi rồi, tỉnh thì gọi cho em.”
Đi rồi? Sao lại đi, hắn chưa kịp tiễn mà!
Cừu Phi chán nản, phải xa Lâm Kinh Chập mấy ngày, cơ hội cuối nhìn anh cũng không có. Hắn ỉu xìu gọi điện.
Bên kia bắt máy nhanh, trong toa tàu yên tĩnh, giọng Lâm Kinh Chập trầm trầm, như bị gì đè nén, nghe cực kỳ dễ chịu: “Dậy rồi?”
“Sao đi rồi? Anh bảo sẽ tiễn mà.”
Lâm Kinh Chập không nói hắn ngủ say như chết, anh dậy hắn chẳng hay, nên không gọi: “Phụ huynh lái xe đến, nên không gọi anh. Thêm anh cũng không đủ chỗ. Thôi, Bọn em sắp đến ga rồi, anh dậy đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-ngam-muoi-luu-thuy-thuy/2917832/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.