🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Ưm…” Chăn trên giường phồng lên thành một đường cong tròn trịa, tiếng rên như thú bị nhốt vang lên trong căn phòng mờ tối. Chỗ phồng rung rung, rồi đổ sụp, phát ra tiếng hừ hừ bất mãn: “Ôi… Thầy Lâm…”

 

Một cánh tay Cừu Phi thò ra khỏi chăn, mò mẫm, chỉ chạm vào giường lạnh ngắt, nào có cơ thể rắn chắc của đàn ông. Hắn bật tung chăn, mùi hoa nhài thoang thoảng xộc lên mũi. Ánh nắng ngoài cửa xuyên qua rèm, bóng cây trong tiểu khu in lên. Hắn vội nhìn đồng hồ đầu giường: “Mẹ! Xong rồi! Tàu chạy mất rồi!”

 

Cừu Phi đang ngái ngủ cũng tỉnh hẳn hơn nửa, hắn nhảy khỏi giường, không thấy Lâm Kinh Chập đâu, tìm khắp trên dưới: “Thầy Lâm? Thầy Lâm! Thầy Lâm…”

 

Hắn chạy từ phòng ngủ ra phòng khách, giữa chừng nhận ra anh không ở nhà, vali cũng biến mất. Hắn vội quay lại lấy điện thoại, thấy tin nhắn anh gửi: “Bọn em đi rồi, tỉnh thì gọi cho em.”

 

Đi rồi? Sao lại đi, hắn chưa kịp tiễn mà!

 

Cừu Phi chán nản, phải xa Lâm Kinh Chập mấy ngày, cơ hội cuối nhìn anh cũng không có. Hắn ỉu xìu gọi điện.

 

Bên kia bắt máy nhanh, trong toa tàu yên tĩnh, giọng Lâm Kinh Chập trầm trầm, như bị gì đè nén, nghe cực kỳ dễ chịu: “Dậy rồi?”

 

“Sao đi rồi? Anh bảo sẽ tiễn mà.”

 

Lâm Kinh Chập không nói hắn ngủ say như chết, anh dậy hắn chẳng hay, nên không gọi: “Phụ huynh lái xe đến, nên không gọi anh. Thêm anh cũng không đủ chỗ. Thôi, Bọn em sắp đến ga rồi, anh dậy đi mở tiệm đi.”

 

Trên tàu, hai người không tiện nói lời sến sẩm. Lâm Kinh Chập an ủi vài câu, Cừu Phi mới nguôi. Hắn đúng là nên dậy. Cúp máy, hắn rửa mặt qua loa, theo lời anh tưới cây trong sân, chăm sóc “bảo bối” của anh xong, thong thả về tiệm.

 

Thấy Cừu Phi đến muộn, Phan Lôi chẳng lạ: “Tiễn xong rồi?”

 

“Đi rồi, không cho tao tiễn. Phụ huynh đưa ra ga, hại tao muốn thể hiện cũng chẳng có cơ hội.”

 

Phan Lôi thầm lườm. Đồ vô dụng, thích thể hiện sao không thể hiện ở tiệm? Là ông chủ, đi muộn về sớm, yêu đương mà lười việc, chẳng làm gương chút nào.

 

“Mày nhìn gì?” Cừu Phi đọc được khinh bỉ trong mắt gã, “Cũng tại mày chưa yêu. Yêu rồi, mày như tao thôi.”

 

Phan Lôi cãi: “Sao em lại chưa yêu? Em yêu mà không vô dụng như anh.”

 

“Tại người yêu mày ở xa. Nếu cô ấy ở đây, xem mày có giống tao không, có khi còn vô dụng hơn!”

 

Hai người đang đấu khẩu, một giọng nữ rụt rè vang lên từ cửa: “Cho hỏi… Phan Lôi làm ở đây… Phan Lôi!”

 

Cừu Phi và Phan Lôi ngừng cãi. Thấy cô gái, Phan Lôi như đổi mặt, giọng dịu đi: “Sao em đến rồi? Không phải chiều mới tới sao?”

 

Cô gái cầm túi nhỏ, ngón tay bồn chồn bấu dây đeo: “Có xe tiện đường, em đến sớm… muốn cho anh bất ngờ, nên không nói…”

 

Phan Lôi đầu óc chưa kịp xoay, nói cũng không xong, nhưng chân tự động bước tới, nhận túi giúp cô. Hai người đứng ngây, mặt gã cười đến sắp rách.

 

Vừa nói gì? Đàn ông đổi mặt nhanh hơn lật sách. Mới khoe không giống mình, giờ Phan Lôi còn thua xa. Ít ra Cừu Phi trước Lâm Kinh Chập, đầu óc xoay nhanh, còn gã như teo não, nói còn chẳng nổi.

 

Cảm nhận được nụ cười đầy ẩn ý của Cừu Phi, cô gái ngại ngùng chào: “Chào anh.”

 

Cừu Phi chưa kịp đáp, Phan Lôi đã quát, giọng khàn khàn: “Người ta chào, sao anh không nói? Câm à?”

 

Cừu Phi tức tối. Thấy sắc quên bạn, lại còn dám lên mặt với hắn.

 

“Anh em của anh, Cừu Phi.” Phan Lôi giới thiệu với cô gái, giọng nhỏ đi mấy độ. Nhưng quay sang Cừu Phi, mặt lại chẳng tử tế, “Người yêu em, Tô Tình.”

 

Thô lỗ, đúng là thô lỗ. Không biết Tô Tình nhìn trúng điểm nào của Phan Lôi?

 

Cừu Phi nhìn gã bằng ánh mắt trêu chọc. Phan Lôi đã quên bộ mặt ban nãy, chẳng thấy mình bị vả mặt. Sao chứ? Chỉ mình Cừu Phi được yêu thôi à?

 

Không khí kỳ lạ giữa hai người làm Tô Tình ngượng, cô viện cớ đi vệ sinh, để lại Phan Lôi và Cừu Phi.

 

Tô Tình đi xa, Cừu Phi lập tức lấy lại thế thượng phong: “Tao nói gì? Mày còn thua xa tao.”

 

Phan Lôi không chịu, giơ ngón giữa với hắn.

 

Thôi, hiếm có cô gái mắt mù thích Phan Lôi. Là anh em tốt, Cừu Phi phải ủng hộ. Dùng mông nghĩ cũng biết gã chẳng tâm trí làm việc: “Hay mày đưa cô ấy đi chơi đi?”

 

Phan Lôi mừng rỡ nhận lời: “Coi như anh vẫn là anh em tốt!”

 

Cặp tình nhân đi rồi, Cừu Phi ba mươi tuổi cô đơn ngồi một mình trong tiệm, thấy hơi quạnh quẽ. Hắn thích náo nhiệt, nên mới để nhiều người ở nhà. Giờ yên tĩnh đột ngột, lòng hắn trống trải.

 

Phan Lôi sớm muộn cũng cưới, chắc chắn dọn ra ngoài. Trương Tuyết Ninh cũng sắp vậy.

 

Vào lúc này, hắn càng nhớ Lâm Kinh Chập. Nhưng anh đang dẫn ba học sinh đi thi, hắn không tiện nhắn tin làm anh phân tâm. May mà tiệm có đống việc, hắn nhanh chóng chẳng còn thời gian nghĩ lung tung.

 

Tối Trương Tuyết Ninh về, mới biết Phan Lôi đi với người yêu, cô dựng tai hóng hớt: “Trông thế nào? Đẹp không?”

 

“Đẹp kiểu hoa nhài cắm bãi phân Phan Lôi.”

 

Nghe hơi thối.

 

Tối, ai về phòng nấy. Cừu Phi một mình đối diện phòng ngủ rộng, trước đông người còn chê chật, giờ rộng rãi lại không quen.

 

“Haizz.”

 

Hắn nằm trên giường, thở dài, muốn nghe giọng Lâm Kinh Chập. Nhân lúc còn sớm, hắn gọi video cho anh.

 

“Alo?”

 

Sáng nay họ nói chuyện, chiều gần đóng tiệm hắn nhắn lần nữa. Lúc đó anh đang dẫn ba học sinh đi ăn tối, chẳng trò chuyện nhiều. Giờ nghe giọng anh, Cừu Phi cảm giác “như cách cả thế kỷ”.

 

“Thầy Lâm, ngủ chưa?”

 

Trong điện thoại có tiếng tivi, hình như là phim hoạt hình.

 

Anh liếc Bốn Mắt bên cạnh: “Chưa.”

 

“Em ở một mình à?” Hắn dò hỏi.

 

Lâm Kinh Chập nhắc: “Học ainh còn ở đây.”

 

Trong ba học sinh anh dẫn, hai em là nữ, Bốn Mắt là nam. Hai nữ ở một phòng, Bốn Mắt ở chung phòng với anh.

 

Haizz, thế này thì không thể nói những lời thân mật với Lâm Kinh Chập rồi. Cừu Phi chỉ còn cách kể chuyện hóng hớt về bạn gái của Phan Lôi, lời lẽ đầy vẻ ghen tị vì người yêu của gã ở ngay bên cạnh.

 

Trước đây chưa thấy, hóa ra Cừu Phi lại dính người thế. Cũng phải, nhà đông người mà hắn chẳng thấy phiền, đúng là thích náo nhiệt. Giờ người đi hết, chắc hắn thấy quạnh quẽ.

 

“Em hai ngày nữa về.”

 

Cừu Phi muốn nói hôn một cái, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ bên cạnh Lâm Kinh Chập, hắn đành kìm cái miệng đang ngứa ngáy. Tuy không thể sến sẩm, hắn vẫn lải nhải qua điện thoại với anh cả buổi mới ngủ.

 

Mấy ngày sau, Cừu Phi đếm từng ngày Lâm Kinh Chập về: “Còn một ngày nữa.”

 

Vừa nói xong, tiệm quảng cáo gọi, báo đồ hắn đặt đã xong, hôm nay có thể lấy.

 

Hắn chào hàng xóm, nhờ trông tiệm, có việc thì gọi, rồi nhét điện thoại vào túi, đi lấy đồ.

 

Hôm sau là thứ Sáu, ngày nghỉ của Trương Tuyết Ninh. Vì Phan Lôi còn bận với bạn gái, Cừu Phi kéo cô đi làm việc.

 

Trương Tuyết Ninh ôm thân cây buộc dây, hơi khó chịu: “Anh Phi, anh thật sự muốn treo cái này?”

 

“Sao? Anh đặc biệt làm, tất nhiên phải treo.”

 

Từ khi biết Cừu Phi và Lâm Kinh Chập yêu nhau, Trương Tuyết Ninh không kỳ thị đồng tính, chỉ ngạc nhiên sao Lâm Kinh Chập có thể thích Cừu Phi: “Thầy Lâm có bị anh nắm thóp gì không? Sao lại yêu đương với anh?”

 

Nói gì thế? Cừu Phi bực bội trừng cô: “Ý gì? Anh đây sức hút vô biên, thầy Lâm yêu anh là chuyện thường.”

 

Cái gì cơ? Nếu Cừu Phi không phải anh cô, Trương Tuyết Ninh đã đăng lên mạng cho thiên hạ ném đá hắn.

 

“Treo ngược rồi! Em tập trung chút đi!” Cừu Phi vừa chỉ đạo cô làm này làm nọ, vừa nhìn giờ trên điện thoại, “Anh đi đây. Cổng sắt nhà thầy Lâm anh treo xong rồi, mấy cái này em treo lên cây là được. Lát đội múa lân đến, nhớ bảo họ chuẩn bị trước.”

 

Nói xong, Cừu Phi chạy ra bãi đỗ xe. Hắn tính giờ, đến sớm hơn tàu cao tốc năm phút. Chẳng mấy chốc, hành khách ùa ra từ lối ra.

 

Hắn nhắn tin cho Lâm Kinh Chập trước, đậu xe ở chỗ dễ thấy, đứng lên cột đá, sợ anh không thấy. Cuối cùng, Cừu Phi phát hiện bóng Lâm Kinh Chập trong đám đông: “Thầy Lâm! Thầy Lâm! Anh đây nè!”

 

Tiếng hét của hắn thu hút mọi ánh nhìn. Anh hít sâu, vội tiến lên đỡ hắn xuống: “Anh đứng cao thế làm gì? Chỉ có một lối ra, sợ bọn em lạc à?”

 

Cừu Phi cười hì hì, chẳng qua muốn sớm gặp Lâm Kinh Chập: “Sợ các em không thấy anh.”

 

Bốn Mắt đứng cạnh, ngượng ngùng đẩy kính: “Anh hét to thế, ai cũng nhìn anh.”

 

Nhìn thì sao? Hắn có xấu đâu.

 

Hai nữ sinh có bố mẹ đón. Bốn Mắt không ai đón, về nhà Lâm Kinh Chập trước, đợi bố tan làm đến rước.

 

Lên xe, Cừu Phi miệng không ngừng. Nếu không có Bốn Mắt, hắn đã lao vào hôn anh. Giờ chỉ kìm phấn khích, trò chuyện bâng quơ: “Thi thế nào?”

 

Bốn Mắt tự tin nhưng khiêm tốn: “Bình thường.”

 

“Có giải không?” Sợ áp lực, Cừu Phi thêm, “Có giải hay không cũng được, tham gia là chính.”

 

Bốn Mắt không thích nghe: “Tất nhiên phải có giải.” Thi đấu mà, thắng mới vui.

 

Cừu Phi dỗ trẻ con: “Có giải, có giải, chắc chắn có. Không có, anh cũng trao giải cho.”

 

“Hửm?”

 

Lâm Kinh Chập nghe thấy không ổn. Cừu Phi trao giải gì cho họ? Bốn Mắt cũng nhận ra ý ngoài lời, hỏi thẳng: “Anh trao giải gì cho bọn em?”

 

Dù sao cũng sắp về nhà, Cừu Phi đắc ý lắc đầu: “Về nhà là biết.”

 

“Cừu Phi?” Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Lâm Kinh Chập, quen thuộc đến mức anh muốn xuống xe chạy trốn.

 

Cừu Phi liếc anh ở ghế phụ, ánh mắt “yên tâm”: “Sắp đến rồi.”

 

Chính vì sắp đến mà lòng Lâm Kinh Chập rối bời. Xe gần tới đầu phố, anh định bảo hắn dừng lại, nói rõ rồi đi tiếp. Ai ngờ Cừu Phi đạp phanh, dừng xe ngay bãi đỗ cạnh trạm xe buýt.

 

Lâm Kinh Chập nghi hoặc nhìn qua kính chắn gió. Đầu phố yên tĩnh như mọi ngày, vài bà cụ đeo trống múa lân, mặc đồng phục đứng bên đường. Đội múa lân này anh từng thấy, thường xuất hiện khi có cửa hàng khai trương để làm náo nhiệt. Chắc không liên quan đến mình. Vậy Cừu Phi định làm gì?

 

“Xuống xe đi.” Tắt máy, Cừu Phi tháo dây an toàn, cười tươi xuống xe.

 

Lâm Kinh Chập và Bốn Mắt nhìn nhau, chẳng biết hắn muốn gì, đành cứng đầu xuống theo.

 

“Cừu…”

 

Vừa xuống xe, anh quét mắt thấy hai bên phố treo đầy băng rôn trên cây. Định gọi Cừu Phi, hắn giơ tay, đội múa lân ồn ào lập tức xếp hàng ngay ngắn.

 

Chuông báo động trong lòng Lâm Kinh Chập reo inh ỏi, giọng nội tâm gào thét bảo chạy, chạy ngay, không thì muộn. Nhưng cơ thể anh chậm một nhịp, Cừu Phi nắm cổ tay anh. Giây sau, tiếng trống đồng loạt vang dội, hàng xóm cả phố ùa ra xem náo nhiệt.

 

Đội trống vừa đánh vừa hô khẩu hiệu: “Lâm Kinh Chập văn hay chữ đẹp, bút lực vững vàng, làm vẻ vang giới văn chương!”

 

Nghe tên mình, Lâm Kinh Chập vô thức siết chặt nắm tay. Cừu Phi cảm nhận được máu nóng trong lòng bàn tay anh, chỉ vào băng rôn trên cây: “Anh nhờ tiệm quảng cáo làm. Mấy câu này anh tìm lâu lắm.”

 

Nào là “Mỗi nét bút đều gửi gắm tâm tình, giấy mực bút nghiên thấm đượm thật lòng.” nào là “Thầy dạy mẫu chữ để đời, khắc dấu ngàn năm; tuổi trẻ viết nên trang mới, mở đường vạn dặm.”

 

Khó cho tên mù chữ này, mấy chữ còn phức tạp hơn cả đời hắn.

 

Bốn Mắt nhe răng trắng, mặt khổ hơn khóc, bị người ta nhìn chằm chằm như bị lửa thiêu. Cậu bé trốn sau lưng Lâm Kinh Chập, thì thào: “Bạch Dương, bọn em chưa có giải. Mà có giải, cũng là phụ huynh tặng cờ cho thầy Lâm.”

 

“Anh cũng là học sinh thầy Lâm, sao không tặng được?” Cừu Phi hùng hồn.

 

Lý trí Lâm Kinh Chập đã bị tiếng trống xé tan tành. Mất hồi lâu, anh mới chắp vá được suy nghĩ giữa cuộc trò chuyện của Cừu Phi và Bốn Mắt. Mặt đỏ bừng, da gà nổi khắp cổ, giữa thu lạnh mà lưng ướt đẫm mồ hôi.

 

“Cừu Phi…”

 

Hắn không nghe rõ, “hả” một tiếng, kề mặt sát Lâm Kinh Chập. Thấy anh nghiến răng, mặt đỏ như sắp chảy máu, dồn sức gào bất chấp hình tượng:

 

“Cừu Phi!”

 

--- KẾT THÚC ---

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc, còn vài ngoại truyện. Chương cuối này tôi dừng lại mấy lần, không chịu nổi. May mà tôi chỉ xấu hổ một lúc, nhưng thầy Lâm phải sống với Cừu Phi cả đời!

 

Capu có lời muốn nói: Còn hai ngoại truyện, sẽ up nốt trong hôm nay. Vất vả cho thầy Lâm rồi hahahaa =))))

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.