Qua mấy ngày lại có buổi họp chợ, Thu Diệp vẫn để Hàn Lương ở trong nhà, dẫn Đồng Chùy, Thiết Đản đi bán đậu hủ. Trên đường trở về lại bị một phụ nhân bán hàng rong giữ chân, mua ít kim chỉ với đồ chơi cho trẻ con, về tới nhà thì trời cũng nhá nhem tối, từ xa nàng đã thấy Xuân Hoa đứng ở cửa không ngừng nhìn xung quanh, vừa thấy nàng liền vội vẫy tay, lớn tiếng gọi nàng: “Thu Diệp! Thu Diệp!”
“Làm sao vậy?” Thu Diệp ba bước thành hai bước đi tới.
“Hàn Lương, Hàn Lương, đệ ấy…” Xuân Hoa có chút kích động, nói lắp bắp.
“Chàng làm sao?” Tim Thu Diệp nháy mắt nhảy lên tận cổ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hàn Lương đệ ấy đi rồi!”
“Đi rồi?” Thu Diệp nghe vậy, không kịp phản ứng. “Hàn Lương đi rồi? Sao lại thế?”
Xuân Hoa hít một hơi, Thu Diệp kéo vào trong viện, lúc này mới đem sự tình nói tường tận một lần. Thì ra vốn dĩ hôm nay Xuân Hoa định cùng Lưu thị đi giẫy cỏ, lại nhớ ra nhà Thu Diệp có một cái cuốc, hơn nữa mấy ngày nay gà nhà nàng đẻ không ít, định thuận đường đem cho Thu Diệp một ít, vừa vào nhà liền nghe trong sân bên cạnh tiếng người ồn ào, chạy sang lại thấy cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-nuong-tu-hanh-thai-lang/97905/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.