Đây là lần đầu tiên Hàn Lương mở miệng nói chuyện với Thu Diệp sau đêm đó. Ở trong lòng Hàn Lương, từ ngày hôm ấy, giữa bọn họ không nên có thêm liên quan gì nữa: vậy chẳng phải nên tránh xa sao? Chàng cố tình trốn tránh, nhưng lại hi vọng Thu Diệp đừng trốn tránh như chàng, không gặp được Thu Diệp, trong lòng chàng sẽ thấy mất mát, khi gặp được Thu Diệp rồi liền vui mừng, chàng cảm thấy cho dù không nói lời nào nhưng được gặp nàng cũng tốt rồi. Trước khi rời đi, đem nụ cười xán lạn của nàng khắc ghi vào trong lòng, vậy là đủ.
Đông Sinh vừa mới ngồi cạnh chàng đã lon ton đứng dậy đi mua đậu hủ, chàng liền đứng ngồi không yên, chàng hiểu ánh mắt tỏa sáng của Đông Sinh khi trông thấy Thu Diệp, chỉ là tâm tư của đệ ấy không biết Thu Diệp có hiểu hay không đâu, nghĩ đến đây, chàng cảm thấy không thoải mái, đứng lên đi đến bên cạnh Đông Sinh.
“Vậy bán cho tôi một miếng đi!” Hàn Lương rũ mắt, không nhìn Thu Diệp.
“Được rồi!” Thu Diệp nở nụ cười vân đạm phong khinh, lại hỏi: “Còn ai không? Trương tiên sinh muốn mua đậu hủ không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương tiên sinh bị Thu Diệp nói móc một phen, xấu hổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-hu-nuong-tu-hanh-thai-lang/97916/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.