Lúc Đậu Phương đi đến dưới lầu thì điện thoại rung lên. Cô dường như có thần giao cách cảm, vội lôi ra xem, quả nhiên là cuộc gọi nhỡ của Trương Trì, còn có một tin nhắn. Anh hỏi: Em có thể nghe điện thoại không?
Bước chân Đậu Phương chậm lại, cô quay người ngồi xuống bậc thang, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Trương Trì giờ phút này cũng đang nhìn chằm chằm điện thoại, chắc chắn sẽ phát hiện ra sự chần chừ của cô, giống như tin nhắn đã gửi rồi lại hủy bỏ kia vậy, như thế chẳng ngầu chút nào.
Đậu Phương ngồi ngẩn người một lúc ở cầu thang tối om không nhìn thấy năm ngón tay, cuối cùng cô cũng chờ được câu nói đó. Trương Trì nói: "Em muốn chia tay sao?"
Môi Đậu Phương mấp máy một chút, cô có chút lỗ mãng bất chấp hậu quả mà nói: "Em muốn chia tay."
"Anh không muốn chia tay."
Em đã vu khống thầy Trương, còn làm hại anh chỉ có thể đến cái nơi rách nát này làm một cảnh sát quèn. Lời này quanh quẩn bên miệng Đậu Phương, nhưng cô không dám nói ra. Cô giống như con đà điểu vùi đầu vào cát, không biết phải làm sao. Chuông điện thoại chợt vang lên trong hành lang yên tĩnh, làm Đậu Phương giật mình, cô vẫn ấn từ chối. Trương Trì rất kiên nhẫn, anh lại gửi một tin nhắn nữa: Em đang ở nhà sao?
"Em không ở nhà." Đậu Phương quen thói, lời nói dối có thể thuận miệng tuôn ra, "Mấy ngày nay em ở ký túc xá của Chu Mẫn."
"Em trốn tránh như vậy có ý nghĩa gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-huong-tu-mieu/2713517/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.