Diệp Phi Linh bị hắn hôn đến choáng váng, trong đầu trống rỗng, lúc định thần lại đã bị hắn ôm chặt vào lòng.
- Oa!
Nước mắt trên mặt nàng cứ thế lăn xuống, thấm ướt vạt áo Độc Cô Bác.
Độc Cô Bác trong mắt là một mảnh âm trầm, ánh mắt không hề chứa chút dục vọng nào, mà ngập tràn bi thương cùng nỗi cô đơn. Thiên ý trêu ngươi, là thiên ý trêu ngươi hắn.
- Thế nào, bây giờ đã trả lời bản toạ được chưa?
Diệp Phi Linh thút thít khóc, nhỏ giọng đáp.
- Không có a, chỉ là muốn cảm tạ ngài đã giúp đỡ ta trị đau dạ dày! Là ban nãy tiểu bối lắm miệng... Xin.. xin...ngài.. bỏ quá.. cho vãn bối!
Diệp Phi Linh lúc này không dám giả vờ đáng thương, thành thành thật thật ở trong lòng hắn mà trình bày. Độc Cô Bác nhíu mày cảm nhận áo ướt dính khó chịu, khàn giọng nói.
- Hầu hạ bản toạ thay đồ!
Diệp Phi Linh vâng dạ cúi đầu, vội vàng nhảy xuống đất, quay lưng cầm lấy kiện Huyền Y Long Bào kia.
Tách một tiếng, đèn bàn sáng lên, ánh sáng màu cam khiến Diệp Phi Linh nhất thời chói mắt vì nhìn lâu trong bóng tối.
Độc Cô Bác ở phía sau đã thoát áo, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng xà đồ trên cơ thể. Hắn đặt áo sang một bên, lạnh lùng nhìn Diệp Phi Linh đang mở từng lớp áo.
Bên trong là một lớp trung y màu đen, bên ngoài là một lớp áo lót màu xanh giống màu tóc Độc Cô Bác, cuối cùng bên ngoài cùng mới là lớp khoác Long Bào màu đen, bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-la-dai-luc-he-liet-thien-ha-troi-qua-khong-de-dang/1982067/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.