Cảm giác được Tần Minh đã đi xa, Nana thu phòng hộ nói với Hàn Dạ: "Ngươi đến đây làm gì? Có việc ngày mai gặp ở đấu trường cũng được mà."
Hàn Dạ lắc đầu: "Không kịp, ta đưa ngươi xem chỗ này."
Hàn Dạ vừa dứt lời không đợi Nana phản ứng đã một tay nhấc bổng cô lên nhảy ra khỏi khu nghỉ ngơi. Nana hoàn hồn nhận ra cô đang ở xa khách sạn, vùng vẫy tránh thoát nhưng Hàn Dạ tay ôm eo rất chắc chắn.
Nana hết cách đành thở dài: Thật là, cuộc đời ta cứ bị người xách đi như heo, hắn không phải người xấu cũng không sao đi. Quay về trước sáng mai là được rồi.
Hàn Dạ thấy Nana không tiếp tục phản kháng, mỉm cười phóng đi càng nhanh, hai người thoáng chốc đã ra phía ngoài Vũ Hồn Thành, đặt Nana xuống Hàn Dạ dịu dàng nói: "Đêm nay ta ở Vũ Hồn thành, ngày mai sẽ không còn cơ hội. Ta muốn cho ngươi xem."
Tay phải Hàn Dạ xuất ra Băng Thương rung động lập tức biến thành vạn tiểu tiễn vây quanh Nana, Nana nhảy dựng ôm lấy hai vai la lớn: "Ngươi, muốn giết ta? Ta đâu có thù oán gì. Ngươi đồ vong ân bội nghĩa!"
Hàn Dạ bật cười cốc đầu cô một cái: "Ngốc, ngươi nhìn xem."
Trông phản ứng của Hàn Dạ, Nana khó hiểu quay đầu nhìn xung quanh, làm Nana ngây người sau đó vô cùng phấn khích chạy lung tung là cả một khu đồng cỏ tối om bỗng nhiên được thắp sáng. Vạn tiểu tiễn bằng băng hóa thành tùy ý lơ lửng phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng, lấp lánh tuyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-la-dai-luc-y-trung-nhan/971246/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.