Cúc Hoa Quan và Quỷ Mị lông mày đã dính vào nhau, Nana trong lòng cười sắp tắt thở nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ kiêu kì thách thức. Hai phong hào đấu la tức nổ phổi không thể làm gì, đứng nhìn hai mục tiêu cùng một đám người liên quan ung dung trong vòng ánh sáng, Quỷ Mị trở về Vũ Hồn Điện xin lệnh, còn lại Cúc Hoa Quan.
"Để xem ngươi kiên trì được bao lâu? Đến lúc đó ta sẽ suy nghĩ xem, nên để ngươi chết, cách nào?" Cúc Hoa Quan dùng giọng điệu không hay ho gì mà đùa cợt.
Đối đôi tai mọi người đúng là tra tấn. Nana dựa vào vòng phòng hộ đứng được một lúc cảm giác mỏi chân nên ngồi xuống, Tần Minh lập tức nhảy đến ôm cô lên: "Mặt đất rất bẩn."
Trước nhiều người như vậy, Nana xấu hổ vùng vẫy: "Tần Minh, bỏ ta xuống mau. Ngươi làm cái gì thế hả?
"Ngươi đứng đã mỏi đi, ta thế này là giúp ngươi." Tần Minh khuôn mặt bình thản đến không ngờ.
Chiếm tiện nghi còn ra vẻ đàng hoàng, mọi người đều xoay đi bụm miệng cười, Nana nhăn mặt liên tục véo cho Tần Minh nhưng hắn không chỉ da mặt dày, da tay cũng cực dày, Nana hậm hực nhắm mắt: Ta không nghe, ta không thấy, không cảm giác được gì hết.
Tần Minh mỉm cười nhìn Nana, ngoan ngoãn như vậy thật đáng yêu. Bỗng, Nana mắt mở lớn sắc lạnh, Tần Minh giật mình: "Nana, ngươi có chuyện gì?"
Nana vẻ mặt nghiêm trọng sau đó bật cười tinh nghịch nghiêng đầu nói: "Tới rồi haha!"
Tới gì? Tần Minh khó hiểu. Nana nhẹ nhàng bảo hắn:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-la-dai-luc-y-trung-nhan/971251/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.