"Chuyện này. . . . . . Không tốt lắm? Tổng giám đốc anh bận như vậy. . . . . ."
Trong lòng anh cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng là cô rất muốn, bởi vì vẻ mặt cùng hành động tứ chi của cô đã nói rõ tất cả, cô là một cô gái không giấu được tâm sự.
"Là tôi làm trễ thời gian tan ca của cô, một mình cô con gái về muộn không quá an toàn, đưa cô về nhà cũng là việc nên làm, nhanh đi thu dọn đồ đạc đi!"
"Vậy thì cám ơn Tổng giám đốc!" Hiểu Vũ cười đến tròng mắt cong cong, âm thanh trong trẻo sáng ngời, giống như một chuỗi chuông bạc.
Oa ha ha ha! Lần này không những có thể tiết kiệm tiền xe, lại có thể cùng anh, thật là kiếm được.
Đây không phải là lần đầu tiên Hiểu Vũ ngồi xe của Diêm Đằng, nhưng mỗi lần ngồi xe của anh, cảm giác luôn tốt như vậy, làm cho cô không bỏ được xuống xe.
Trong xe có mùi của ghế ngồi bằng da thật đắt giá, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa lẫn mùi nước hoa xạ hương anh thường dùng, mười phần hương vị xe của đàn ông, làm cho cô không tự chủ sẽ say mê , ảo tưởng mình là vợ của anh, anh đang muốn chở cô đi ăn bữa tối dưới nến. . . . . .
"Anh Kính Triết sao? Thật sự là anh?"
Anh đang đep tai nghe nghe điện thoại, bờ môi đẹp lộ ra nụ cười vui mừng.
Cô say sưa nhìn anh, cho là trong xe mờ tối, bên ngoài cũng tối, anh sẽ không phát hiện ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-long-vo-truoc/2316120/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.