Giản Tư cắm ống hút giúp mẹ uống nước, biết tin bệnh nhân tỉnh lại, y tá bác sĩ đều chạy đến. Sau khi xem xét, bác sĩ nói, hai ngày nữa, mẹ cô có thể ra viện. Khổng Tú Dung nghe xong, hình như rất vui, ánh mắt cũng có hồn hơn.
Đợi bác sĩ y tá đi hết, Khổng Tú Dung mới chú ý đến Hề Kỷ Hằng. Bà đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Giản Tư. Cô hối hận sao lúc nãy lại quên không đẩy Hề Kỷ Hằng ra ngoài. “Anh ấy…” Khổng Tú Dung cố gắng nhìn Hề Kỷ Hằng thật kĩ, Hề Kỷ Hằng cảm thấy ngượng ngùng, nhìn Giản Tư mặt mày trắng toát vì căng thẳng, anh cố nặn một nụ cười hiếm hoi, lễ phép nói: “Dì tỉnh lại rồi, thật tốt quá.”
Khổng Tú Dung dường như rất có cảm tình với câu chào hỏi lịch sự của anh, nghĩ một chút rồi hỏi, “Cậu chính là chàng trai dì Phùng giới thiệu lần trước sao?” Ngoài anh ta, thực sự bà không nghĩ ra ai có thể xuất hiện bên cạnh con gái trong phòng bệnh của bà.
Hề Kỷ Hằng nheo mắt, đoán chắc chàng trai dì Phùng giới thiệu chính là Miêu Trình Viễn. Giản Tư biết rõ tính khí anh, vội lao đến, kéo tay anh nài nỉ. Anh quay đầu nhìn cô, lông mày cô co lại vì sợ hãi và lo lắng, đôi mắt gợn làn sóng buồn hàng mi dài khẽ lay động, ánh mắt khẩn cầu… Thật ra cô rất thích hợp với bộ dạng này, làm người ta lập tức tim gan mềm nhũn, để mặc cho cô tùy tiện bóp véo. Anh trợn mắt nghĩ, đằng nào Miêu Trình Viễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-mong/1684128/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.