Giản Tư thành thạo đỗ xe, cô mới mua một chiếc xe mới. Hồi còn ở thành phố S, cô không thuê tài xế nên đã gắng thi được bằng lái ô tô, bây giờ thì cô có thể tự lái đến bất cứ đâu. Mai Thi cười hì hì đứng đợi Giản Tư ở bên ngoài văn phòng bất động sản của khu chung cư, một người có dáng vẻ như giám đốc kinh doanh đứng bên cạnh Mai Thi đang nói gì đó. Giản Tư bước tới, Mai Thi bèn chỉ vào cô như trút được gánh nặng nói: “Cô ấy đó, là cô ấy muốn mua nhà.”
Vị giám đốc kia lập tức tươi cười bắt tay Giản Tư, bắt đầu hỏi cô những yêu cầu đối với căn nhà mới.
Hề Hiểu đã sắp ba tuổi, Giản Tư thấy nếu cứ làm khách mãi trong căn biệt thự tại thành phố S của Nguyễn Đình Kiên thì không được, con bé phải đi học mẫu giáo, rồi vào tiểu học. Giản Tư muốn tìm một chỗ để ổn định hẳn. Vốn dĩ cố hương là cơn ác mộng cô không tài nào thoát khỏi, cô đã từng ước ao được như Hề Thành Hạo, có điều kiện rời xa thành phố này để bắt đầu lại từ đầu sau khi trái tim bị tổn thương. Nhưng đến lúc chính bản thân thực sự có khả năng để rời đi, cảm giác lưu luyến và gắn bó với nơi chôn rau cắt rốn lại dấy lên. Dù sao cảnh vật, con người và mọi thứ ở nơi này đã quá gắn bó thân quen với Giản Tư, như một phần máu thịt của cô vậy.
Quay về ở căn nhà của Hề Thành Hạo cũng không tiện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-mong/402133/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.