Nếu vừa lẫy hắn phản ứng chậm một chút, e rằng đầu Sở Mạc Nhiên đã sớm nở hoa rồi.
Lúc này bên ngoài vệ binh mới náo loạn cả lên, họ rút kiếm ra khỏi hô to: "có thích khách, bảo vệ hoàng thượng"
Các quan đại thần nhiều người co rún lại, người thì tìm nới chốn, người thì chạy náo loạn, thích khách mai phục ở luồng cây hai ven đường, mũi tên bắn không ngừng, An tướng quân và Lục Ngũ cũng bận rộn cầm kiếm đánh bay mũi tên ra, một bên thì phân tâm để ý người trong xe ngựa xa hoa này.
Sở Vĩnh Ninh xoay mặt lại, thấy người bên dưới thân đang nhìn chằm chằm mình, ở khoảng cách gần như vậy, hơi thở hai người đều đan xen lẫn nhau, họ đều có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ và hơi ấm toả ra từ người đối diện.
Cảm thấy mình thất lễ, Sở Vĩnh Ninh bật người ngồi dậy, nhìn Sở Mạc Nhiên hỏi: "hoàng thượng không bị thương chứ?"
"Trẫm không sao"
Sở Mạc Nhiên bình tĩnh ngồi dậy, mặt không chút cảm xúc, nhưng nếu để ý kỹ thì thấy hai tai hắn đã đỏ ửng từ bao giờ, bất quá Sở Vĩnh Ninh không có để ý nhiều như vậy, hắn hiện tại chỉ để ý tới động tĩnh bên ngoài.
Phật, phật!
Liên tiếp vài mũi tên đều hướng vào xe ngựa mà bắn, Sở Vĩnh Ninh hơi nhíu mày, xem ra bọn chúng đều nhằm vào Sở Mạc Nhiên mà tới, hôm nay không ra ngoài e rằng không được rồi.
"Hoàng thượng, mạo phạm rồi" nói xong, Sở Vĩnh Ninh còn không để hắn phản ứng, lập tức vươn tay ra ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-nam-nay-lam-phan-dien-that-kho/557984/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.