Trong căn phòng nhỏ, tất cả mọi người trên dưới đều đứng quanh một chiếc bàn dài, trên bàn còn có đặt một tấm bản đồ.
An tướng quân đứng đầu hỏi: "Vương gia, đây là.
.
?"
"Bản đồ trung nguyên, tuy vẽ không được chi tiết, nhưng các địa hình hiểm trở hay những con đường có thể đi tới bên kia đều có hết ở đây" Sở Vĩnh Ninh lạnh nhạt nói, sau đó đưa ngón tay thon dài lên, chỉ vào một toà thành trên đó, nói tiếp: "hiện tại quân trung nguyên đã chiếm được toà thành này, cách chúng ta có mỗi mười dặm, nếu chúng muốn tới chỗ thành trì của chúng ta ít nhất cũng chỉ mất ba ngày ba đêm, thời gian này chúng ta không nên buông lỏng cảnh giác, bởi vì chúng ta cũng vừa mới đến đây, bây giờ không nên động thủ, chi bằng.
.
"
"Cứ để bọn chúng đến?" An tướng quân đứng bên cạnh Sở Vĩnh Ninh nói, mày hơi nhíu lại, có vẻ không đồng ý cách này lắm, hắn nói tiếp: "như vậy cũng quá là mạo hiểm, mặc dù chúng ta nơi này có mười vạn quân lính, nhưng nếu đánh nhau thì sẽ không khỏi gây thương tổn, cứ vậy đối phó cũng chỉ là tiêu hao hết binh lực, trong thành còn có bá tính, như vậy có phải.
.
"
Sở Vĩnh Ninh lắc đầu, nói: "cũng không phải, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, vả lại, ta có nói là sẽ để chúng ta trực tiếp nghênh chiến?"
An Lăng Tiêu bừng tỉnh, ngạc nhiên nhìn Sở Vĩnh Ninh, nói: "như vậy là.
.
"
Sở Vĩnh Ninh chỉ cười không nói, sau đó hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-nam-nay-lam-phan-dien-that-kho/557995/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.