Lúc trở về đến nhà Văn Già La thì đã là rạng sáng. Từ Thời Thê lại một lần nữa cảm thấy chẳng biết phải làm sao khi lại xuất hiện tại nơi này một cách khó hiểu. Dạo trước sau khi rời khỏi đây cũng chưa từng nghĩ sẽ ghé qua chơi, nhưng giờ nàng lại bất đắc dĩ tìm được cái hành lang cực kì chính xác. Văn Già La đi đằng sau cười khen nàng trí nhớ tốt, tất nhiên Từ Thời Thê không dại mà tiết lộ chuyện lúc trước vì lầm đường lạc lối nên mới nhớ được.
Căn hộ vẫn thế, chẳng có gì khác để mà nhìn. Ầm ĩ cả một ngày đã rất mệt, Từ Thời Thê chỉ muốn nhào tới cái giường lớn kia, sau đó ngủ thật say.
- Đứng dậy, đi tắm đi.
Vừa mới đến bên giường, một câu nói quen thuộc đã đập vào tai nàng, mà lúc này chủ nhân giọng nói ấy lại vô cùng phấn khởi lôi nàng vào phòng tắm. Vừa mới cởϊ áσ khoác ra, Từ Thời Thê ngay lập tức rùng mình một cái, đầu tiết đông đêm lạnh như băng. Nàng tận lực giả bộ tội nghiệp nhìn Văn Già La, mong ngóng em sẽ giơ cao đánh khẽ. Giờ mà tắm thì thể nào cũng đánh tan cơn buồn ngủ, nàng vẫn chưa muốn biến thành con gấu mèo quốc bảo đâu.
- Không tắm thì đừng hòng lên giường em. - Văn Già La nghiêm khắc bỏ lại một câu rồi thay nàng mang quần áo ngủ tới.
Từ Thời Thê ngẩn ra. Vốn toàn thân lạnh như băng, lại nghe được lời này lại thấy nóng như lửa, thẳng một đường đốt cháy tới tận tim. Từ Thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-ngon-tay/1090740/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.