Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị nức nở, chậm rãi chuyển biến thành tiếng khóc đè nén, Hà Sinh kiềm chế nội tâm khổ sở, nhẹ giọng an ủi cha mẹ.
Dần dần, Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị cũng thôi khóc, Hà Đại Xuyên cúi thấp đầu, dựa vào ghế im lìm không lên tiếng, Hà Tằng thị hai tay nâng mặt, ánh mắt không tiêu cự nhìn xa xăm.
Người lớn dễ dàng khắc chế chính mình, trẻ con nghĩ thế nào liền biểu hiện thế ấy, Du ca khóc to không ngừng, thanh âm càng lúc càng lớn rồi đột ngột đứt quãng. Đứa nhỏ kho khan vài tiếng liền nôn ra…
Trương Tích Hoa giật mình nhận thấy con mình có chút không đúng, quay đầu liền phát hiện mặt Du ca nhăn nhó thành đoàn, nôn đến cả người đỏ rực, gân xanh bên thái dương cũng nổi lên. Nàng lập tức bế con ra hiện nhà, một bên nhè nhẹ vỗ vỗ lưng hắn, một bên lo lắng dỗ dành. Chờ đến khi hô hấp của đứa bé thông thuận trở lại, tâm tư khẩn trương rối loạn của Trương Tích Hoa mới ổn định hơn.
Trời đêm mát mẻ, có chút gió nhẹ lướt qua, Trương Tích Hoa nhè nhẹ lắc đứa nhỏ trong tay, chầm chậm dỗ hắn đi vào giấc ngủ. Du ca trong vòng tay ấm áp của nương liền ngủ thϊế͙p͙ đi, nhìn con ngủ mà đôi lông mày còn nhíu chặt, cả người Trương Tích Hoa bỗng trĩu nặng tâm tư.
Nàng là mẹ của hắn, nàng đem hắn đến thế gian này, liền có trách nhiệm phải nuôi nấng hắn lớn lên khoẻ mạnh của vui vẻ. Chuyện xảy ra hôm nay, những người lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-nha-nong/926366/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.