Chiếc đệm trải giường trắng tinh, người y tá mặc bộ đồ trắng tinh đứng bên giường, mọi người đều cúi đầu.
Một linh cảm đáng sợ.
"Lâm Nhuận đâu?"
Người y tá khẽ lắc đầu. Một phụ nữ kiều diễm đang đứng đó, khuôn mặt đẫm lệ - bà Ưng Chỉ Hoành, mẹ của Chung Lâm Nhuận,
Không! Chắc mình đang ngủ mê. Căn buồng bệnh này sao lại giống bệnh viện số 7 được?
"Anh Nhuận hãy tỉnh lại, anh chờ em với, chúng ta đã hẹn là..."
"Kìa em, em lại nằm mơ à?" Khuôn mặt tươi cười của Lâm Nhuận kề ngay bên nàng.
Tư Dao bỗng giật mình tỉnh lại, đúng là nằm mơ, giấc mơ rất gở, cô không muốn kể cho Lâm Nhuận biết.
"Khó mà tránh được, cả ngày rãnh rỗi toàn đọc tiểu thuyết, không ngủ mê mới là lạ!" Tư Dao ngắm nhìn Lâm Nhuận, sắc mặt anh nom vẫn khá. Anh mặc âu phục chỉnh tề, chắc vừa mới hết giờ làm việc. Trông anh đầy vẻ tự tin và phấn chấn. Cô cũng thấy vui lây.
"Nào, chúng ta xuống dưới kia đi dạo" Lâm Nhuận kéo tay Tư Dao.
"Lâm Nhuận lạ thật, sao cứ không chịu nghe lời bác sĩ?" Bác sĩ vừa đi khỏi, bà Ưng Chỉ Hoành đã xót xa trách móc: "Con đang ốm đau thế này, không nên đi lại nhiều, đã dùng thuốc mãi đến giờ mà nhịp tim vẫn chưa ổn định..."
"Mẹ cứ yên tâm, con không sao đâu mà!" Vừa nãy vì sợ bị bác sĩ mắng, Lâm Nhuận không kịp thay quần áo, cứ thế chui vào chăn nằm. Anh gượng tỏ ra phấn chấn, ở bên Tư Dao rất lâu, lúc này mồ hôi mới túa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-thuong-den-chet/63619/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.