Có lẽ mọi chuyện đêm qua đều giống như trước, chỉ là giấc mộng.
Có lẽ mọi giấc mộng ngày trước cũng đều giống như tối qua, nỗi sợ hãi cận kề ngay bên cạnh.
Đã sáng rồi, nhưng trời không đẹp, mưa bụi mau hạt ken dày. Cửa sổ phòng cô mở suốt đêm, mưa tạt vào làm ướt một mảng bàn phía dưới.
Tư Dao ngồi dậy, nhìn máy tính vẫn đang mở. Những lời của "Kiều Kiều" vẫn còn trong bộ nhớ.
Đước! Mình sẽ triệt để xóa sổ cái thứ "Ảo giác luận" của anh ta, sẽ bớt được cái khoản chi phí đi khám bác sĩ tâm lý.
Cô gọi điện cho Lâm Mang: "Anh biết không, tối qua em lại nhận được lời thoại của Kiều Kiều!"
"Hả?" Giọng Lâm mang run run, chắc hẳn anh lại nhớ đến cảm giác kinh hãi khi hồi trước anh nhận được lời thoại của Kiều Kiều.
"Cô ấy không vui vì chúng ta gặp gỡ".
"GÌ thế? Em nói là... cô ấy biết chúng ta gặp nhau?" Gọng Lâm Mang càng run hơn nữa.
"Còn biết rõ chúng ta ngồi ăn ở Rừng Họa My! Cô ấy nói không sai. Không phải tung hỏa mù để dọa chúng ta, mà đang ở bên chúng ta thật!"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Rồi, âm Mang nặng nề than thở: "Xem ra, dù anh đi đến đâu cũng không thoát nổi nỗi si mê của cô ấy. Em cũng biết, anh yêu anh nhớ và cũng mong gặp cô ấy. Nhưng cô ấy cứ xuất quỷ nhập thần như thế này, thì anh không sao có thể sống bình thường được, anh sẽ suy sụp. Có lẽ anh chẳng thể ở lại Giang Kinh nữa".
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-thuong-den-chet/63706/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.