Tôi nhìn trân trân xuống giày, săm soi lớp tro mỏng đậu xuống nền da sờn rách. Chiếc giường mà tôi dùng chung với em gái Prim từng được đặt tại chỗ này. Đằng kia là bàn bếp. Những viên gạch ống khói bị thiêu rụi thành tro trở thành điểm tham chiếu cho phần còn lại của ngôi nhà. Tôi còn có thể xác định phương hướng cho mình giữa biển màu xám xịt này dựa vào cái gì khác nữa đây?
Quận 12 gần như chẳng còn gì. Một tháng trước, trận bom lửa do Capitol gây ra đã phá hủy hoàn toàn nhà cửa của những thợ mỏ nghèo khu Vỉa than, các cửa hàng trong thị trấn và kể cả Tòa Tư pháp. Nơi duy nhất thoát khỏi sự tàn phá của bà hỏa là Làng Chiến thắng. Tôi không biết chính xác tại sao. Có lẽ như thế thì những ai buộc phải tới đây lo liệu công việc cho Capitol mới có chỗ nghỉ ngơi tử tế. Tay phóng viên kỳ quặc, Ủy ban đánh giá tình trạng mỏ than. Đội Trị an kiểm soát đám dân tị nạn quay về.
Nhưng không ai quay về trừ tôi. Và đấy chỉ là một chuyến thăm chóng vánh. Chính quyền Quận 13 phản đối tôi quay lại. Họ nhìn nhận đó là một hành động mạo hiểm vừa tốn kém vừa vô ích, xét đến việc có ít nhất một tá tàu bay vô hình lượn tròn trên đầu để bảo vệ tôi trong khi chẳng thu thập được tin tức tình báo nào. Dù vậy tôi vẫn phải thăm nơi ấy. Thôi thúc đó lớn đến mức tôi coi nó là điều kiện để hợp tác với bất kỳ kế hoạch nào của họ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-truong-sinh-tu-3-hung-nhai/453418/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.