Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái kéo tôi khỏi vô thức. Mặc dù vậy, tôi vẫn cố quay trở lại giấc ngủ, cuộn người vào chiếc chăn ấm cúng, trong căn gác an toàn của mình. Tôi mơ hồ nhận ra đầu mình đau như búa bổ. Có lẽ tôi đang bị cúm, lý do khiến tôi được phép ngủ nướng, mặc dù tôi biết mình đã ngủ từ rất lâu rồi. Mẹ đang vuốt má tôi, nhưng tôi không gạt tay bà ra như vẫn làm, bởi khi tỉnh táo không bao giờ tôi muốn mẹ biết mình khát khao những vuốt ve nhẹ nhàng ấy như thế nào. Tôi nhớ mẹ vô cùng, dù bà vẫn chưa làm tôi tin tưởng. Rồi có một giọng nói, một giọng nói khác, không phải của mẹ, làm tôi hoang mang.
“Katniss,” người đó nói. “Katniss, cậu có nghe thấy không?”
Tôi mở mắt, cảm giác an toàn biến mất. Tôi không ở nhà, cũng chẳng có mẹ. Tôi đang nằm trong một hang động lờ mờ và lạnh lẽo, mặc cho lớp bạt phủ đôi chân trần vẫn đang lạnh buốt, không khí thoảng mùi máu tanh không thể lẫn vào đâu. Gương mặt hốc hác, nhợt nhạt của một chàng trai nhích lại gần, và sau thoáng hoảng hốt ban đầu, tôi đã thấy yên tâm hơn. “Peeta.”
“Ê này,” cậu nói. “Mừng là cậu đã tỉnh lại.”
“Tớ đã ngất đi bao lâu rồi?” tôi hỏi.
“Không chắc nữa. Tối qua tớ thức dậy thì thấy cậu đang nằm cạnh cùng một vũng máu trông kinh chết được,” cậu nói. “Tớ nghĩ là máu đã ngừng chảy, nhưng tớ chưa xem lại hay làm gì khác.”
Tôi thận trọng đặt tay lên đầu và nhận ra vết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dau-truong-sinh-tu/291736/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.