Tôi không có chuyện gì, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cũng không cùng Lam Sơn đồng quy vu tận! Các bạn nghĩ đến tận đâu thế?
Chúng tôi đều rất ổn, chỉ là xảy ra một ít… bất ngờ mà thôi.
Ngày đó tôi định tìm Lam Sơn nói chuyện, thế nên mở điện thoại, mà một phút sau khi tôi mở máy Lam Sơn đã gọi điện tới. Tôi không biết đây là trùng hợp hay là cậu vẫn đang thử gọi cho tôi, trong nháy mắt đó tôi có chút hả giận, cũng có chút áy náy.
Tôi nhận cuộc gọi, nhưng trong đầu trống rỗng không biết nói gì, liền không lên tiếng.
Cậu gọi tên tôi, hô hấp nghe có phần dồn dập: “Là anh sao?”
Rõ ràng lời ngay bên miệng, cũng đã muốn tìm cậu nói chuyện hẳn hoi, nhưng thật sự đến giây phút đó, tôi lại vô cùng sợ trò chuyện với cậu.
Tôi sợ nghe được câu trả lời mình không muốn nghe, sợ mình thấy được chính là chân tướng, sợ cậu bỗng nhiên tỉnh táo mà tôi thì quá khó buông tay.
“Anh ở đâu? Có nhà không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn đang tiếp tục.
“Anh có…” Tôi vừa mở miệng, chuông cửa đã vang lên: “Em chờ chút, có người đến…”
Tôi đi tới phòng khách mở cửa, lúc nhìn thấy người bên ngoài thì ngơ ngác đứng đó.
Các bạn hẳn đã đoán được, tôi mở cửa, Lam Sơn liền đứng bên ngoài, sương lạnh bao bọc, mi mắt cũng lạnh lẽo.
Nhà trọ của tôi ở tầng năm, hình như cậu chạy tới, còn đang thở gấp, sắc mặt cũng khó coi.
Cậu ấy hỏi tôi: “Tại sao lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-ban-cach-theo-duoi-nam-than/1913607/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.