Lúc nhìn thấy cặp chị em như hoa, mọi người không khỏi hâm mộ.
Hai chị em đều rất tốt, ưu tú xinh đẹp, còn là tri kỷ của ba mẹ. Trong số đó, có mấy người chỉ sinh con trai, cũng rất hâm mộ.
Mà lúc Hà Chiêu Vân nhìn thấy hai cô con gái của mình thì cũng mỉm cười, rất thỏa mãn. Nhất là lúc nhìn thấy cô con gái nhỏ đã lâu không gặp mặt, trên mặt bà ấy là hiện rõ vẻ vui mừng: “Tiểu Dạ, con tới lúc nào thế? Mau qua đây, xem này, mấy dì đều tới đây đấy.”
Đều là người thường lui tới, Lương Âm Dạ cũng quen biết, chào hỏi từng người một.
Có một bà dì cười nói: “Tiểu Dạ càng lớn càng đẹp. Quả nhiên tận mắt thấy mới chân thật, vừa nhìn đã biết còn xinh đẹp hơn trên ti vi.” Nói xong, bà ấy quay đầu nói với Hà Chiêu Vân: “Bà còn nhớ không? Lúc Tiểu Dạ còn nhỏ, tôi cứ nhớ nhung mãi, cả ngày chỉ muốn ôm đứa bé này của bà về nuôi thôi.”
Hà Chiêu Vân cười lắc đầu: “Bà đấy, hai thằng nhóc nhà bà còn chưa đủ bà bận tâm, bà nào có thời gian nuôi tiểu Dạ của tôi.”
Lương Âm Dạ lâu lắm không quay về, cũng rất lâu không gặp bọn họ. So với Lương Xán, bọn họ ít gặp cô nên chỉ trong một lúc, đề tài đều vây quanh cô.
Nhưng trong lúc Hà Chiêu Vân lơ đãng nghiêng tầm mắt nhìn sang, thần sắc trên mặt cô vẫn là nhàn nhạt, Hà Chiêu Vân không khỏi ngẩn ra.
Bà Thôi thấy Lương Âm Dạ thì cảm thấy vui mừng, nói là khoảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-dua-voi-dem-xuan-mang-li/1832406/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.