Bé Trăng là một bé cưng nhõng nhẽo, bình thường thích nằm trong lòng Lương Âm Dạ, bỗng nhiên nằm trong lòng anh thì còn có chút xa lạ.
Nó xoay mặt meo một tiếng, trông có vẻ rất vô tội.
Văn Yến tiện thể ôm nó vào trong ngực.
Lương Âm Dạ nuôi nó, nói là con của cô cũng không sai.
Cô còn rất rộng rãi, bằng lòng chia cho anh một thân phận.
Anh nhẹ nhàng cong môi, không phản đối.
Đường Vi và Tưởng Tử Hàng ở đây dùng bữa tối mới rời đi, lúc về, Đường Vi mới gửi câu hỏi của Văn Yến cho Lương Âm Dạ, bất đắc dĩ nói: [Hình như anh ấy còn khao khát, nghi ngờ em sinh cho anh ấy một đứa con đó, haiz.]
Lần trước, Lương Âm Dạ đã phủ nhận, nhưng hình như anh không tin.
Lương Âm Dạ nghiêng đầu nhìn Văn Yến: “Anh đoán vì sao Tưởng Tử Hàng họ Tưởng?”
Không phải họ Lương, không phải họ Văn, thậm chí cũng không theo họ mẹ ruột nó, vậy dĩ nhiên là theo họ ba nó.
Nhưng anh đoán: “Vì để che giấu tai mắt người ta.”
Lương Âm Dạ: “...”
Cô ngạc nhiên, không biết sao anh có thể đoán như vậy. Cô đỏ mặt, nhào qua bóp mặt anh: “Anh muốn một đứa con như vậy à?”
Anh thả chạy con mèo trong ngực, đi ôm chủ nhân nó, vịn tay ngang hông, chỉ nói: “Cũng không phải.”
“Vậy vì sao?”
“Ai bảo nó muốn gọi em là mẹ?”
Lương Âm Dạ còn chưa kịp phản ứng.
“Gọi em là mẹ, dĩ nhiên là phải gọi anh là ba.”
Cô sửng sốt, hoàn toàn bừng tỉnh.
Anh thấy cô hiểu rồi, cong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-dua-voi-dem-xuan-mang-li/762192/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.