Cơ thể y ngày càng quen thuộc làm chuyện hoang dâm này, áo quần cởi hết, bàn tay nam nhân vuốt ve eo y, lỗ hậu được mơn trớn mau chóng ẩm ướt, muốn bị đối phương thô bạo xâm phạm.
Sở Liễn hôn lên cái miệng chỉ giỏi nói lời ngon ngọt kia, vì lời hứa lúc nãy của đối phương, y cũng đưa ra sự thỏa hiệp của mình.
Yêu khí quấn quanh người y biến thành vật mềm trơn láng như trước, vuốt ve làn da trắng mịn được dưỡng trong cung của y.
Thiên Diện vừa vuốt ve cơ thể Sở Liễn vừa nghĩ lúc nãy nương tử thật quá xem thường mình rồi. Mỹ nhân tầm thường sao lại có dòng máu Hoàng tộc chảy trong xương tủy, sao lại có dã tâm thiên hạ được chứ?
Từ nhỏ Sở Liễn đã thấm nhuần văn thơ, lưng luôn ưỡn thẳng tắp, dù chìm trong bùn lầy vẫn giữ vững đạo đức làm người của mình.
Nhưng y càng đoan chính thì càng khiến người ta muốn hủy hoại y, đẩy y vào con đường lầm lạc.
Lần đầu nó hấp tấp động phòng với nương tử đã vô tình làm y đau, sau đó mới dần học được cách quan tâm đối phương, biết phải làm nương tử hứng tình trước rồi mới nhét dương vật mình vào lỗ nhỏ ấm áp kia đâm rút.
Eo Sở Liễn nâng lên hạ xuống theo động tác của nó, mấy xúc tu đen như mực càng làm nổi bật làn da trắng nõn của Sở Liễn.
Lỗ hậu bị đâm rút chảy ra rất nhiều nước dâm, Sở Liễn nhíu mày, kìm lại tiếng thở dốc rồi vòng tay ôm cổ nam nhân trước mặt. Y là hoàng tử từ nhỏ đã bị lễ nghi trong cung trói buộc, giờ lên giường cũng vẫn giữ vẻ nho nhã cao ngạo.
Ngọc bội......
Môi y chạm vào ngọc bội trên cổ nam nhân, trong lòng thoáng dao động, bỗng chốc nhớ đến chủ cũ của thân xác này.
Sở Hộc...... Hồn phách Sở Hộc vẫn còn trong đây sao?
Y nhìn ngọc bội trắng muốt một lát nhưng không nghe thấy giọng đệ đệ, nghĩ thầm yêu vật này đã sống trong miếu hơn trăm năm, tất nhiên là lòng dạ thâm sâu, pháp lực cao cường, dù Sở Hộc còn sống thì cũng chẳng có cách nào chiếm lại thân xác này.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.