Cho dù quá trình có thế nào, cũng không quan trọng, quan trọng là… Chúng tôi đều đã trưởng thành rất tốt, như vậy đủ rồi!
Một đêm không mộng mị, khi tỉnh lại, tôi mơ mơ màng màng nhìn đến cái điện thoại, thì ra đã hơn 9 giờ sáng.
Tôi nhắm mắt lại, muốn ngủ thêm chốc lát, nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt của Ngô Cứ Lam, tôi giật mình, chống mạnh người dậy, dò xét nhìn ra cửa ― Chai bia úp ngược kia vẫn thẳng tắp đứng ở đó, giống như một vệ sỹ trung thành, đang báo cáo với chủ nhân rằng đêm qua tuyệt đối không có kẻ xấu nào có ý đồ xâm nhập.
Tôi quả nhiên là không nhìn lầm người! Niềm vui tựa như bọt khí, từ trong lòng trào ra, tôi nhịn không được nhếch môi mỉm cười. Vừa cười ngây ngô, tôi vừa nằm lại xuống giường.
Cảm giác vừa được ngủ suốt mười mấy giờ, mệt mỏi trong vài ngày nay đều tan biến, tâm trạng của tôi tốt lên rất nhiều.
Tôi duỗi người, híp mắt suy nghĩ, Ngô Cứ Lam đã thức dậy chưa? Không biết đêm qua hắn ngủ có được không…? Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe có âm thanh từ trong sân truyền đến, tôi ngồi bật dậy, nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn ngó xuống sân vườn…
Bầu trời xanh thẳm, ánh nắng chói chang, trong vườn cây xanh đung đưa, hoa phất phơ rơi rụng, mấy cái vỏ chăn vỏ nệm màu sắc rực rỡ vắt trên cây sào trúc, nương theo gió biển cùng nhau phần phật tung bay. Ngô Cứ Lam áo trắng quần đen, đứng trong đám chăn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-khoang-sao-troi-kia-khoang-bien/378548/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.