Cô cảm thấy rất lạ, anh ta là ai vậy? Trực giác tìm không ra ký ức có quen biết với anh, nhưng lại cảm thấy hình như có quen anh, điều này khiến cô vô cùng nghi hoặc.
Nhưng anh đã giải vây giúp cô, cho nên đi qua chỗ anh, “Anh ơi? Chúng ta quen biết nhau sao?”
Anh nhếch môi, vẽ ra một đường cong vô cùng nhã nhặn: “Cô tên là Đường Mạn đúng không?”
Cô gật đầu.
Anh nói: “Nhìn thấy cô, so với cái ngày gặp được cô ở gần bệnh viện XX, thần sắc đã tốt hơn một chút.”
Cô thận trọng nhớ lại, lại nhìn ánh mắt ấm áp của anh, anh mỉm cười nhìn cô. Đường Mạn nghĩ đến, khóe miệng ôn hòa, kiên nhẫn dò hỏi, à, là anh ấy?
Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Là anh, là người mà hôm đó tôi gặp được ở gần bệnh viện.”
Hóa ra là anh, thật không ngờ trong biển người mênh mong lại có thể gặp lại người này, ngày đó khi cô té xỉu ở gần bệnh viện, người này đúng lúc ra tay giúp đỡ đưa cô trở về bệnh viện, bèo nước gặp nhau, cô không biết tên anh, chỉ nhớ rõ nụ cười ấm áp của anh, mà thật không ngờ cô gặp lại anh ở chỗ này.
Cô liền cảm thấy rất vui vẻ, anh ra hiệu bảo cô ngồi xuống chiếc ghế trước mặt mình, “Có thể ngồi xuống nói chuyện không?”
Đường Mạn gật đầu, “Thật trùng hợp, lần trước anh đã cứu tôi một mạng, lần này lại giải vây cho tôi. Thế nhưng, làm sao anh biết được tên tôi vậy?”
“Ngày đó tôi đưa cô quay lại bệnh viện, có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/day-leo/2064181/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.