Đúng vào lúc này, Đại Hắc nhìn thấy một hạt hướng dương ở trên ban công, linh cơ chợt động, một chủ ý thật hay cứ thế xuất hiện.
Tiểu Hoa ở bên này tự kỉ lâu lắm rồi lại chẳng thấy Đại Hắc an ủi liền thấy tức giận cực kì. Tên chuột béo đáng chết này, sao còn không biết đến dỗ người ta kia chứ ! Ê tôi nói này quý ngài Tiểu Hoa, gã đã dỗ cậu lâu lắm rồi đó …Tiểu Hoa tuy rất muốn quay lại xem thử Đại Hắc đang làm cái gì, lại cảm thấy như vậy thực sẽ mất mặt lắm, trong lòng liền rối rắm.
May mà Đại Hắc đã vui vẻ chạy qua.
“Nhóc này, ” Đại Hắc chọt chọt Tiểu Hoa, “ Cái này cho mi, đừng giận dỗi nữa mà. ”
Tiểu Hoa mừng thầm, khẽ quay đầu nhìn, thứ đầu tiên chú nhìn thấy chính là khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của Đại Hắc, chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy hạt hướng dương bị gặm tung tóe nằm trong móng vuốt của Đại Hắc, chú “ chít ” một tiếng cười rộ lên.
Một tay Đại Hắc cầm một hạt dưa, một tay gãi đầu, cười ngượng ngùng.
“ Đại Hắc ngốc nghếch, đã lâu như vậy rồi, mà ngay cả một hạt dưacũng không cắn được. ”
“ Ta có mi rồi còn cần biết làm làm gì, được rồi, được rồi, chúng ta đừng giận dỗi nữa có được không ? ”
“ Không giận dỗi nữa, giận dỗi với anh thật là vô vị ! ” Tiểu Hoa nhận lấy hạt dưa, dùng mũi thử ngửi, sau đó đặt vào trong miệng, nhai hai cái, mỉm cười. Đồ chuột đen ngốc nghếch, tuy ngang ngược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-anh-can-hat-dua-cho-em-ca-doi-nhe/439732/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.