Lý Thất Dạ nhìn Bình Thoa Ông, nói:
- Tổ nguyên chi địa không phải lưu cho thế nhân, cho dù có người tìm được cũng chỉ có con đường chết.
Nghe Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, Bình Thoa Ông ngây ngốc, sau đó nói::
- Vậy tại sao Chiến Tiên Đế nói ‘ tổ nguyên chi địa, chờ ngươi ’.
- Chờ, không phải các ngươi.
Lý Thất Dạ cười nói.
Bình Thoa Ông ngơ ngẩn, trước đó, hắn thật không nghĩ tới, hiện tại Lý Thất Dạ nói như vậy, hắn tinh tế thưởng thức cũng cảm thấy chân ngôn này có vấn đề lớn.
Bởi vì ngay từ đầu Chiến Tiên Đế nói ra:
- Tổ nguyên chi địa, chờ ngươi.
Người không biết đều cho rằng Chiến Tiên Đế nói câu đó với mọi người, là lưu lại một câu với chúng sinh.
Có lẽ trong thời đại xa xôi trước kia, Chiến Tiên Đế lưu lại thần tàng của chính mình, lưu lại truyền thừa của chính mình, chờ đợi một ngày nào đó sẽ xuất thế, chờ đợi người hữu duyên đến.
Trên thực tế, vừa nghe được câu này, tuyệt đại đa số mọi người sẽ cho rằng như vậy, đều cho rằng Chiến Tiên Đế nói với chúng sinh.
Hiện tại nghe Lý Thất Dạ giải thích, Bình Thoa Ông cũng cảm thấy lời này rất có hàm nghĩa, có lẽ, Chiến Tiên Đế không nói với chúng sinh, cũng không phải đang nói với thế nhân.
Như vậy, tại sao Chiến Tiên Đế lưu lại một câu nói như thế, một câu nói đó lưu cho ai? Sau khi khôi phục tinh thần lại, Bình Thoa Ông nhìn sang Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ dùng ánh mắt mê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1000853/chuong-4715.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.