Vì quân đoàn trưởng đại nhân của họ xuất thân từ Ngũ Hành Sơn, nên nhiều người quân đoàn Thiên Tiệm biết rành các loại truyền thuyết của Ngũ Hành Sơn.
Đại Hắc Ngưu luôn huênh hoang lần này gật gù nói:
- Đúng là có bản lĩnh, đạo thống của họ rất thần kỳ, có thể nói là kỳ tích.
Đại Hắc Ngưu tạm dừng rồi cười gian bảo:
- Nhưng bây giờ thời đại thay đổi, đây là thời đại của đại thánh nhân chúng ta, dù là Ngũ Hành Sơn cũng không xen vào được. Rồng cũng phải khoanh lại, cọp cũng phải ngồi yên, đại thánh nhân mà ra là thiên hạ vạn cổ chỉ là con kiến, Ngũ Hành Sơn cũng phải thần phục!
Lý Thất Dạ buồn cười lắc đầu nói:
- Ngươi chỉ giỏi vuốt mông ngựa.
Đại Hắc Ngưu cười nham nhở, mặt dày hơn cái mo. Dĩ nhiên da trâu thì luôn dày.
Đại Hắc Ngưu dạy dỗ Liễu Yến Bạch:
- Đồ đệ nhớ kỹ nhé, sau này xảy ra chuyện gì, dù ở khi nào, ngươi cứ ôm chặt chân đại thánh nhân, có đại thánh nhân che chở ngươi thì trời cao biển rộng, thiên hạ lớn tới đâu đều có đi ngang, không có gì phải sợ.
Đại Hắc Ngưu xoay tròng mắt trâu to, cười nói:
- Sau này ngươi gọi đại thánh nhân là thúc thúc đi, vậy thì thân càng thêm thân.
Liễu Yến Bạch ngây thơ chưa trải đời, hoàn toàn mù thịt thế giới bên ngoài, Đại Hắc Ngưu là sư phụ của nàng.
Vì thế Liễu Yến Bạch gật đầu ngọt ngào kêu lên:
- Thúc thúc.
Giọng Liễu Yến Bạch vốn mềm mại, ngọt ngào kêu thúc thúc làm người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1001338/chuong-4359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.