Đại Hắc Ngưu đã xem qua sổ tay tuyên truyền của Kiêu Hoành Thương Hành, mắt nó sáng rực nhe răng cười nói:
- Ha ha, đi thôi, chúng ta phải đi! Bên trong có vài món đồ bổn soái ngưu khá thích.
Lý Thất Dạ lườm Đại Hắc Ngưu:
- Tự bỏ tiền đi.
Con trâu than củi mặt dày này rõ là muốn ăn bớt hắn.
Đại Hắc Ngưu la làng:
- Sao đại thánh nhân nỡ lòng nào? Tiểu nhân làm trâu làm ngựa cho đại thánh nhân, lão nhân gia người tốt xấu cũng khích lệ ta một chút chứ, đại thánh nhân thấy đúng không?
Lý Thất Dạ hờ hững nhìn nó:
- Ngươi dò tìm đồ tốt trong Thánh sơn còn thiếu sao?
Đại Hắc Ngưu thề thốt:
- Không, tuyệt đối không có! Thật sự! Đại thánh nhân cũng biết chỗ như Thánh sơn có thứ tốt gì sớm bị lão bất tử Viễn Hoang Thánh Nhân hốt hết rồi, còn lại cặn bã cũng bị những thánh thú phân chia. Trâu già ta đây thân mềm thể yếu, không giành giật lại chúng nên không mò được đồ tốt gì.
Đại Hắc Ngưu lộ vẻ tội nghiệp.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
- Đã thân mềm thể yếu thì kiềm chết chút đi, đừng cứ mỗi ngày đi tìm trâu cái.
Lời thô tục làm mặt Bạch Kim Ninh đỏ rần, nàng còn là hoàng hoa khuê nữ.
Đại Hắc Ngưu nhảy cẫng lên giãy nãy:
- Phi, phi, phi! Đại thánh nhân nói tục tĩu quá! Bản đại soái ngưu là người như vậy sao? Không, là trâu như vậy sao? Bổn soái ngưu rất là thanh liêm, hạo nhiên chính khí đầy mình.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1001375/chuong-4322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.