Bạch Kim Ninh đứng ngây người, đầu óc trống rỗng, lần đầu tiên nam nhân gặp tên điên như vậy.
Chưởng quầy bị thanh thế của Lý Thất Dạ hù sợ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần xoa tay cười gượng:
- Cái... cái đó... tiên trưởng... trả như thế nào?
Lý Thất Dạ liếc qua chưởng quầy:
- À, chỗ ta hình như có một viên trân châu gì đó, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, cầm đi.
Nói rồi Lý Thất Dạ tùy tiện móc ra một hộp gỗ nhỏ ném cho chưởng quầy.
Chưởng quầy nhận hộp gỗ nhỏ, mở ra. Hộp gỗ tỏa ánh sáng rựnc rỡ làm mù mắt người.
Minh Vương Hữu Đồng, Minh Vương Tả Đồng chưa thấy rõ thứ đó là gì thì cạch một tiếng chưởng quầy đóng nắp lại.
Ngực chưởng quầy phập phồng, sợ hết hồn. Gã lại mở nắp hộp ra nhìn nhìn rồi đóng ngay, xem bộ dạng của gã thì bị minh châu trong hộp làm đứng tim.
Lý Thất Dạ tùy tay nâng lên nâng xuống mộc phật, hỏi:
- Đủ chưa? Ngươi định giá bao nhiêu?
Hai tay chưởng quầy run run nói ngay:
- Đủ, đủ, đủ, tuyệt đối đủ, còn dư, dư!
Chưởng quầy nói ngay:
- Chúng... chúng... chúng ta sẽ thối... thối lại cho tiên trưởng ngay.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
- Không có gì, nếu thiếu thì ta bù thêm cho các ngươi.
Bộ dạng của Lý Thất Dạ giống như người ngốc, nhiều tiền, mau bu lại.
Chưởng quầy sợ run rẩy nói:
- Không, không, không! Đủ rồi đại gia, đã đủ, chúng... chúng ta đã lời lớn, không, lời siêu lớn, nhiều còn hơn lợi nhuận ngàn năm. Chúng... chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1001395/chuong-4305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.