-... Huống chi còn có ba cự đầu chưa ra tay nữa, như Mộc gia, như Lý gia, đặc biệt là Đoạn Ngọc Chân Đế, nàng tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện. Đến lúc đó, nếu như ba cự đầu cùng tới, như vậy Minh Lạc thành mới chính thức nổi phong vân.
Nói tới đây, ánh mắt của vị lão tổ này híp lại, dường như hắn có thể nhìn thấy thời khắc đó tới.
- Đệ nhất hung nhân rất cường đại, tuy nhiên, hắn có thể đỡ được một hai người, nhưng hắn có thể đỡ được tất cả cường giả sao? Cho dù hắn mạnh tới mức có thể đỡ được Tàng Kim Động, đỡ được Khách Minh, thế nhưng có thể đỡ được ba cự đầu sao? Lý gia Cổ Nhất Phi vẫn chưa ra tay, nếu như hắn ra tay thì không thể nói chừng.
Có lão tổ khác tán thành.
- Chúng ta bình tĩnh là được, chờ bão tố kéo tới, hươu chết vào tay ai vẫn chưa biết được. Chỉ cần chúng ta bảo tồn thực lực thì tới lúc đó có thể đục nước béo cò.
Vị lão tổ này nói chậm.
Mặc kệ tu sĩ cường giả rút khỏi Minh Lạc thành ôm tâm tính như thế nào, mặc kệ bọn họ tính toán nhỏ nhặt như thế nào, thế nhưng, không một ai dám bước vào Minh Lạc thành nửa bước. Kể từ đó, toàn bộ Minh Lạc thành càng trở nên yên tĩnh.
- Đại ân của công tử, Minh Lạc thành đời đời kiếp kiếp ghi nhớ.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết dập đầu, cảm kích vô tận.
- Lui xuống đi.
Lý Thất Dạ hơi mở mắt, sau đó nhắm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1001750/chuong-3897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.