- Chiến một trận đến cùng!
Ngô Hữu Chính cẩn thận nhâm nhi câu nói này của Lý Thất Dạ, trong câu nói này, hắn cảm nhận được quyết tâm kiên định không đổi của Lý Thất Dạ.
- Công tử muốn cứu thế, là vĩ nhân đương thời, ta chỉ có thể kính ngưỡng.
Sau khi hoàn hồn, Ngô Hữu Chính khom người thật sâu, vái Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nhìn Ngô Hữu Chính, lạnh nhạt nói:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chưa từng muốn cứu thế, ta cũng không phải là chúa cứu thế.
- A...
Ngô Hữu Chính ngạc nhiên, cười khan một tiếng, nói:
- Vậy... vậy... vậy thì vì sao công tử lại muốn chiến đến cùng?
- Cho dù vạn kiếp bất phục thì cũng phải lộ ra nanh vuốt của mình!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Mặc kệ có là tồn tại như thế nào thì ta cũng muốn cày nát hắn, chơi chết hắn! Chỉ thế thôi.
Lý Thất Dạ bá đạo như vậy hung mãnh như vậy, khiến Ngô Hữu Chính trầm mặc. Đây là câu nói bá đạo nhất mà cuộc đời này hắn từng nghe, thế gian này không còn câu nói nào bá khí hơn thế nữa.
- Công tử đạo tâm kiên định, chúng ta không thể so bì. So với đạo tâm của công tử, chúng ta chỉ là sâu kiến mà thôi.
Ngô Hữu Chính cảm khái muôn phần.
Lý Thất Dạ chỉ hời hợt nhìn bầu trời bên ngoài.
- Công tử...
Ngô Hữu Chính gãi gãi đầu, nói:
- Nếu như công tử muốn chiến một trận đến cùng, trước khi chiến, công tử có từng nghĩ tới việc tạm biệt ai hay không, tỉ như, người bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1001778/chuong-3876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.