- Ngươi... ngươi... ngươi hại chúng ta thảm rồi, hại Minh Lạc thành thảm rồi.
Hứa Anh Kiệt vất vả hoàn hồn, lầm bầm một câu.
- Cút...
Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, lãnh đạm nói.
Một chữ "cút" vang lên, Hứa Anh Kiến run rẩy một hồi. Hắn suýt nữa đã quên Lý Thất Dạ là một tồn tại hết sức mạnh mẽ, hắn không cao hứng thì có thể bóp mình thành sương máu.
Hứa Anh Kiệt run rẩy, không nói hai lời, lăn người bỏ chạy, không dám nói cứng nửa câu.
Ngô Hữu Chính vất vả lấy lại tinh thần, hắn thở dài, chuyện này giống như là một giấc mơ, sợ rằng cả đời này hắn chưa từng khẩn trương như thế. Dù sao, nếu là ngày thường, tồn tại như đệ tử Mộc gia đến, ngay cả hắn cũng phải cung kính, không muốn đắc tội Mộc gia.
- Đi đi.
Lý Thất Dạ không nhìn Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết, khoát tay, nói rằng:
- Rời khỏi Minh Lạc thành đi, nơi này là nơi thị phi, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Ngô Hữu Chính run rẩy. Hắn biết, Lý Thất Dạ mạnh như vậy, nên không có lý do lừa gạt hắn. Lý Thất Dạ nói Minh Lạc thành tan vỡ, thì tuyệt đối sẽ tan vỡ.
- Cám ơn công tử liên tục tương trợ, lão hủ đạo cạn sức mỏng, không thể cống hiến cho công tử, đại ân của công tử, lão hủ đời đời khắc ghi trong tim.
Ngô Hữu Chính quỳ lạy, cung kính nói rằng.
Lý Thất Dạ ngồi ngay tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần, thản nhiên nhận Ngô Hữu Chính quỳ lạy.
Sau khi Ngô Hữu Chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1001837/chuong-3836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.