Nói xong, mặc kệ ông lão đánh củi có đồng ý hay ông, Lý Thất Dạ dẫn Liễu Sơ Tình vào trong cung điện đá, không tiếp tục quan tâm tới chuyện bên ngoài nữa.
- Này... này... lão hán xui xẻo quá mà, lão hán oan uổng nha. Người không phải do ta giết, dựa vào gì bắt ta chôn.
Mặc dù ông lão đánh củi bất mãn, thế nhưng hắn vẫn ném thi thể của đám người Tằng Dật Bân vào khe núi.
Cuối cùng hắn rửa sạch hai tay, vỗ vỗ đao bổ củi bên hông, nói rằng:
- May quá, suýt nữa là quen chuyện chính, còn phải đi bán củi đổi gạo nữa.
Sau đó vác gánh củi rời đi.
- Ta vốn là phàm nhân, không lên tiên lầu các...
Lúc này, tiếng ca hồn hậu của ông lão đánh củi lại vang vọng trong Cửu Liên Sơn.
Toàn bộ quá trình này, mọi người đều nín thở. Mặc kệ là tu sĩ xuất thân như thế nào thì cũng đều im lặng quan sát nhất cử nhất động của ông lão, không ai quấy rối, cũng không ai dám lên tiếng.
Sau khi ông lão đánh củi cùng tiếng ca của hắn biến mất thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
- Hắn... hắn là ai?
Có người hỏi nhỏ.
Không ai ngờ thình lình lại có Trình Giảo Kim nhảy ra giải cứu tân hoàng, còn đám người Tằng Dật Bân thì bị giết chết.
- Ta cũng không biết, trước giờ chưa từng nhìn thấy.
Đệ tử trẻ tuổi thì làm sao biết được lai lịch của ông lão đánh củi chứ.
- Ông lão này... e rằng là người của Cửu Liên Sơn.
Có một đệ tử khá lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1002085/chuong-3675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.