Lý Thất Dạ chẳng muốn để ý tới Ngô Luyện, hắn lấy gốc cây già ra, đây chính là gốc cây già dưới Thiếu Nha Sơn. Sau khi nó bị Lý Thất Dạ gọi ra, bộ dáng không cam tâm tình nguyện, Lý Thất Dạ chỉ cười cười gõ gõ nó.
Gốc cây già không có cách nào, đành phải ngồi xổm đâm gốc cây vào đám Xích Diên Thảo này.
- Yên tâm đi, chờ một lát đốt Xích Diên Thảo này, ngươi đào nơi này, Đông Hỏa Trùng đều quy ngươi, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lý Thất Dạ bình thản nói với Tống Vũ Hạo.
- Nằm mơ!
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, Ngô Luyện khinh thường nói:
- Nếu như ngươi có thể đào Đông Hỏa Trùng ở đó, ta sẽ ăn sạch bùn ở đây.
Vừa nghe Ngô Luyện trả lời, Lý Thất Dạ lập tươi cười nói với Ngô Luyện:
- Ngươi nói thật chứ?
- Ta nói thì thế nào?
Ngô Luyện ngạo nghễ, khinh thường nói:
- Chỉ có mấy cây Xích Diên Thảo, căn bản không hấp dẫn Đông Hỏa Trùng, cho dù là một con Đông Hỏa Trùng, ta sẽ ăn sạch bùn đất ở đây. Nếu như có con Đông Hỏa Trùng nào, hai người các ngươi đều ăn sạch bùn đất ở đây cho ta.
- Tốt, không thành vấn đề.
Lý Thất Dạ tươi cười.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ít người nhìn nhau, rất nhiều người đều cảm thấy Lý Thất Dạ nói quá vẹn toàn, lỡ không có Đông Hỏa Trùng thì sao?
Tống Vũ Hạo không biết làm thế nào, hắn cũng không biết nên làm gì mới tốt, thời điểm tỉnh tỉnh hiểu hiểu đã bị Lý Thất Dạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1002681/chuong-3288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.