Lý Thất Dạ cười nói:
- Với ta thì có đầu phải có cuối. Dù là trở về chấm dứt ân oán với Thiên Thần thư viện, thực hiện lời hứa của mình hay lý do nào khác, nếu là ta chắc chắn sẽ quay về. Tiếc rằng Cửu U Cuồng Ngao không trở lại.
- Có lẽ hắn sám hối mình tuổi trẻ khinh cuồng.
Lưu Kim Thắng khẽ nói:
- Mỗi người ở mỗi giai đoạn trong đời đều có tâm tính khác nhau.
- Sám hối cũng không có gì đáng để mấtmặt, nếu sám hối thì càng nên trở về.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Tục ngữ nói lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Tại sao nhóm lão tổ Thiên Thần học viện luôn giữ lại tòa tháp này? Không chỉ vì nhắc nhở còn vì chờ ngày nào đó.
Nghe Lý Thất Dạ nói, Lưu Kim Thắng im lặng.
Các học sinh nghe Lý Thất Dạ và Lưu Kim Thắng đối thoại, đương nhiên không bao nhiêu học sinh thèm để Lưu Kim Thắng trong lòng. Rất nhiều học sinh luôn nghĩ học sinh Thư Phòng kém cỏi, huống chi Lưu Kim Thắng lớn tuổi mới bái vào Thư Phòng, thiên phú kém cỏi là cái chắc.
Lưu Kim Thắng đành nói:
- Thất Sát tháp mạnh hơn nhiều.
- Đúng là biến mạnh rồi.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Tháp này lịch bất phàm, nó trấn áp tại chỗ này lâu năm, thôn nạp đại mạch giống như mọc rễ vậy. Với Thiên Thần học viện đừng nói là học sinh, dù là lão sư cũng ít ai vượt qua tháp này leo lên đỉnh được, muốn lấy nó xuống càng khó hơn. Không trách năm xưa Cửu U
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1002995/chuong-3084.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.