Cũng không biết qua bao lâu, Dạ Hân Tuyết mới xem xong tất cả bích hoạ, lúc này nàng giật mình, phục hồi tinh thần lại.
- Lão sư, ta, ta, ta xem quá nhập thần.
Phát hiện mình dĩ nhiên quên mất Lý Thất Dạ tồn tại, điều này làm cho trong lòng Dạ Hân Tuyết có chút bất an.
Lý Thất Dạ cũng không có trách cứ, chỉ là cười nhạt, nói rằng:
- Sách nói, hay đến mất ăn mất ngủ, điều này là một trải nghiệm thập phần tuyệt vời.
- Được rồi, ta sẽ kiểm tra ngươi.
Lý Thất Dạ cười đứng lên, hắn tiện tay chỉ vào một bức bích hoạ, hỏi:
- Đây là cái gì.
Cái bích hoạ này xiêu xiêu vẹo vẹo. Đường nét nguệch ngoạc, hình như là tùy ý vẽ loạn.
- Cái này, cái này con lộc có mũi, giống như minh lộc trong truyền thuyết. Ta, ta ở một quyển sách từng thấy qua, có điều bốn đường cong này… đây là đại biểu cho tứ thủy, bởi vì minh lộc đạp tứ thủy, đây là một thần thoại, thuật lại minh lộc làm bá chủ tứ phương, nhưng lực lượng của nó đến từ chính tứ thủy.
Thấy cái đồ án này, Dạ Hân Tuyết do dự một chút, nàng không phải rất tự tin mà đáp.
- Nói rất khá.
Lý Thất Dạ gật đầu, cổ vũ địa nói rằng:
- Ngươi nói thế đã rất giỏi rồi, trên thế gian này người có thể biết đây chính là minh lộc đạp tứ thủy rất ít.
- Thật vậy chăng?
Nghe được Lý Thất Dạ cổ vũ như vậy, làm cho Dạ Hân Tuyết hơi vui vẻ, trong lòng thoáng cái tràn đầy vui sướng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1003047/chuong-3050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.