Võ Thất giật mình hỏi:
- Là ai gặt thời đại này? Tại sao phải làm thế?
- Tại sao phải gặt thời đại này?
Lý Thất Dạ liếc Võ Thất:
- Ngươi chỉ thấy một thời đại ngắn ngủi, khi ngươi nhìn nguyên kỷ nguyên mới biết đó chỉ là việc gặt theo lệ thường.
Võ Thất kinh ngạc kêu lên:
- Việc gặpt theo lệ thường?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Khi ngươi nhìn toàn kỷ nguyên mới thấy chuyện này luôn diễn ra, lặp lại lần này đến lần khác. Một thịnh thế bị cắt, nhỏ yếu sống sót, giãy dụa, phát triển, phồn vinh, lại thịnh thế. Có câu tục ngữ thịnh cực sẽ suy, lúc thịnh thế lại gặt nữa.
Võ Phượng Ảnh hỏi:
- Thịnh cực mà suy, là luân hồi sao?
Nói xong Võ Phượng Ảnh cảm thấy không ổn.
- Đó là cái chuồng.
Thích Hồn Lâm hiểu rõ huyền diệu ẩn sau, khẽ thở dài:
- Một thời đại, một thịnh thế chỉ là cái chuông. Một thời đại từ nhỏ yếu phát triển đến phồn vinh cường đại giống như ngươi nuôi trâu dê trong chuồng, khi ngưu dê to mập là lúc làm thịt.
Đám người Tề Lâm Đế Nữ kinh hoàng:
- Xem ức vạn sinh linh của một thời đại là súc sinh!
Suy nghĩ kỹ lại làm bọn họ rợn tóc gáy, giống như bọn họ chỉ là trâu dê trong chuồng của người khác, việc này khủng bố biết bao.
Nghĩ đến điều kinh khủng đó dạ dày bọn họ co rút muốn ói.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Gặt từng thời đại, các thời đại từ nhỏ yếu trưởng thành đến cường đại, thành thịnh thế, luân hồi vòng đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ba/1003224/chuong-2937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.